Trần Hạo cầm đống tả như giẻ rách.
"súc sinh, nếu ngươi còn dám tiến thêm một bước, ta sẽ phá hủy thứ này!" Trần Hạo uy hiếp.
"Gầm!" Bất ngờ, tên cương thi giơ hai lòng bàn tay ra hiệu Trần Hạo đừng hành động hấp tấp, rồi lùi lại mấy chục bước.
"Không ngờ thứ này lại có nhân tính!" Chu Nặc tránh qua một bên, cuối cùng nói như có mấy tảng đá lớn rơi xuống đất.
Và cũng như cả hai đã nhẹ nhõm.
"Hahahaha!" Có một tràng cười đột ngột vang lên trong không khí.
Theo ánh sáng lóe lên và bóng đen trên không trung, liền nhìn thấy một bóng người rơi xuống trước mặt Trần Hạo.
Chỉ là bộ dáng lúc này trông càng thêm chật vật.
Không phải Mã Vĩnh Tân, còn có thể là ai? "Tiểu tử, ngươi cho rằng ngươi có thể thoát khỏi ta một cách thuận lợi như vậy với bản đồ của Thung lũng U Minh sao? Lão phu tung hoành đều gần trăm năm, không có ai có thể trong tay ta được!" "Chỉ là, thật sự trên người ngươi có đại tạo hóa phúc lớn phúc lớn.
Nếu như Thiên Mục của ngươi bị ngươi bắn trúng, sợ rằng đầu của ta đã bị trọng thương rồi! Hôm nay xem ra ta không chỉ là giết ngươi, mà còn phải chiếm được chân nguyên của ngươi! " Mã Vĩnh Tân hai tay ôm chặt.
Lại cười rần rần.
Đôi mắt đầy vẻ đùa cợt.
Hôm nay, nhìn ngươi còn thể nào chạy trốn! "Mã Vĩnh Tân,ngươi là một tên khốn kiếp, một ngày nào đó, ngươi sẽ chết không yên!" Chu Nặc liều mạng mắng.
"Hừ, nếu có ngày đó, các ngươi nhất định sẽ không thấy!" Mã Vĩnh Tân mỉm cười.
Hắn đã sẵn sàng để bắtTrần Hạo.
"Ngươi thật sự cho rằng Trần Hạo ta là ngươi muốn bắt là bắt được sao?" Trần Hạo che ngực nói.
"Ha ha, ngươi còn bản lĩnh nào nữa, thì đem trổ tài ra hết đi? Còn nếu không được, ta lại cho ngươi đánh tiếp 3 chưởng củng được!" Mã Vĩnh Tân cười khổ lắc đầu.
"Nhìn ám khí ta đây!" Hắn nói xong liền thấy Trần Hạo vung tay lên.
Với chiếc khăn quấn trên tay, Trần Hạo đã vò thành một quả bóng và ném về phía Mã Vĩnh Tân.
Chụp! Liền bị Mã Vĩnh Tân một phát bắt gặp.
"Hahaha, tiểu tử thúi, ngươi sợ bị thực lực của lão phu làm cho sợ hãi mà trở nên thiểu năng rồi sao? CMN, Ngươi đặc biệt lấy một mảnh vải vụn này, cũng dùng làm vũ khí ẩn thân sao?" Mã Vĩnh Tân tinh nghịch cười nói.
Sau đó, liền thấy hắn ta giơ tay lên, và cái tã quần ngay lập tức bị ngọn lửa trong lòng bàn tay làm cháy thành tro.
Bạn đang đọc truyện tại Hố truyện: hotruyen.
com Gầm! Gầm! Gầm!!! Trong cảnh này, trong mắt cương thi ở bên hoàn toàn đã nằm trong tầm ngắm.
thấy trong mắt cương thi nhìn Mã Vĩnh Tân, đều là khát máu.
Mái tóc xanh trên người phút chốc biến thành đen tím.
Khói đen bốc ra từ miệng.
"hả?" Mã Vĩnh Tân lúc này cũng chỉ để ý đến sự tồn tại của cương thi này ở bên cạnh.
"Cương thi!?" Mã Vĩnh Tân nhận ra rõ ràng này là cương thi.
Lúc này, hơi sốc.
Phải biết, con Cương thi này nổi tiếng xa gần ở Thung lũng U Minh.
Rất khốc liệt, và sở hữu sức mạnh tu luyện tương đương với Cửu phẩm đại luân vương.
Hơn nữa, hắn bất tử bất diệt, sức mạnh vô hạn, chưa kể cùng cấp, trừ phi là cấp Chí tôn, mới có thể hoàn toàn giết chết hắn.
Vì vậy, trên mặt Mã Vĩnh Tân rất dè chừng Đặc biệt là, Cương thi lúc này nhìn vào chính hắn, sát ý đáng sợ.
"Cương thi? Ngươi muốn làm gì?" Mã Vĩnh Tân lúc này mới lùi lại hai bước.
Nhưng Cương thi không quan tâm chút nào, sát khí xông thẳng vào Mã Vĩnh Tân.
Một kích liền tới, Mã Vĩnh Tân chật vật lui lại mấy chục mét..
Cương thi đuổi theo hắn.
"Nghiệt súc, ngươi dám đối xử với lão phu ngươi như thế này hả, có tin hay không, ta thiêu chết cái tả quần trong quan tài của ngươi không, để hài tử đáng thương của ngươi, hài cốt không còn, triệt để tiêu vong!" Mã Vĩnh Tân vội vàng nói mấy câu có thể khống chế cương thi.
Người ta đồn rằng khi gặp cương thi, đừng hoảng sợ, đừng chạy, chỉ nói muốn bắt tả quấn.
Lúc này, Cương thi sẽ ngừng tấn công.
Nhưng nói chưa dứt lời, cương thi tiến công càng hung ác.
"làm sao như vậy được?" Mã Vĩnh Tân cau mày.
Trong lòng hoảng sợ liếc nhìn Trần Hạo Chu Nặc.
Chỉ đủ thấy rằng cả hai đã bỏ chạy nhanh chóng.
Hắn không thể đuổi theo được chút nào.
Và nhìn rõ được thứ vũ khí lợi hai giấu kín mà Trần Hạo ném cho hắn vừa rồi đã bị chính hắn đốt cháy.
Mã Vĩnh Tân bỗng nhiên tỉnh ngộ.
"Chết tiệt, tiểu tử thúi, hóa ra thứ ngươi ném đi vừa rồi chính là cái tả quấn con mà nghiệt súc này nâng niu nhất.
Thằng khốn nạn, ta hỏi tại sao cương thi này lại có sát ý như vậy với ta!" Mã Vĩnh Tân từ phía sau nhìn Trần Hạo.
Hắn muốn nguyền rủa Trần Hạo ngàn lần.
Lập tức bị cương thi truy đuổi càng toát mồ hôi và kinh ngac.
...
"Trần Hạo, cũng nhanh đến chỗ Nguyên Tâm Thảo đi?" Lúc này, trong cốc đã tối đen như mực.
Chu Nặc hỏi.
"Theo chỉ dẫn của bản đồ thì gần đến nơi rồi.
Mã Vĩnh Tân sẽ ở đó một lúc, hẳn là cũng sẽ không đuổi theo được, tối nay chúng ta hãy nghỉ ngơi trong thung lũng,rồi chúng ta sẽ đi tìm Nguyên Tâm Thảo vào ngày mai, nếu không xung quanh nguy cơ chập trùng, ta hiện tại bị thương, cũng vô pháp ứng biến được! ”
Trần Hạo nói.
Đúng lúc, có một cái hang.
Sau khi Trần Hạo phát hiện ra không có gì nguy hiểm, liền vào trong hang ở lại.
"Trần Hạo, ngươi có thể giúp ta một việc được không?" Trần Hạo đang chéo chân ngồi thiền để khôi phục thương thế.
Chu Nặc đột nhiên rất nhẹ nhàng nói.
"chuyện gì?" Trần Hạo mở mắt ra hỏi.
"Em...
em chạy trôn mấy ngày nay, bụi bặm thương tích đầy, em muốn đi tắm,vừa vặn may ở đằng kia có cái bể nước!" Chu Nặc nói.
Vào lúc này, gương mặt xinh đẹp bên trên hiện lên một vòng đỏ ửng.
"Vậy ngươi cứ tắm rửa đi, đừng lo lắng, ta, Trần Hạo, sẽ không đến mức lợi dụng người khác đang gặp khó khăn, để nhìn lén ngươi!" Trần Hạo không khỏi lắc đầu cười khổ.
(hàng dân tận miêng mà chê má ) "Nhưng là, bể nước lại gần đây như vậy, không chừng ngươi sẽ nhìn lén ai biết được, hơn nữa ta lại là một nữ nhi đi tắm,nên ta cũng không muốn ngươi gần như vậy?" Chu Nặc đỏ mặt.
Người này quả thật là, có khi là biến thái, có khi là chính nghĩa, có khi là thật phiền phức.
"được, vậy ngươi muốn ta làm gì?" Trần Hạo lắc đầu hỏi.
"Ngươi cho ta mượn cái áo của ngươi, ta giăng màn chắn, để ngăn giữa chúng ta!" Chu Nặc vội vàng nói.
Trần Hạo lắc đầu, cho cô ta mượn áo.
Sau đó, anh tiếp tục nhắm mắt và nghỉ ngơi.
(má ngon thế mà chê ak cu ) Chỉ là một tiếng cởi quần áo nhẹ truyền đến, khiến Trần Hạo nhíu mày, có chút đứng ngồi không vững.
Dù gì thì Trần Hạo cũng là đàn ông.
Trần Hạo mở mắt ra, không biết là cố ý hay vô ý, liếc mắt nhìn Chu Nặc.
Liền Nhìn thoáng qua, Trần Hạo sửng sốt.
"Chu Nặc!!!" Trần Hạo vội vàng đứng lên, trực tiếp hét lên.
"A! Trần Hạo, ngươi tên khốn kiếp này,nói không nhìn, nhưng giờ sao ngươi đang làm cái gì đó!" Chu Nặc mắng.
"Ngươi mau tới đây!" Trần Hạo tiếp tục hét lên.
Cũng may Chu Nặc vừa mới cởi áo khoác, nên giờ vội vàng khoác vào lại.
Tức giận đi về phía Trần Hạo.
"Trần Hạo, ý của ngươi là gì?" Chu Nặc đỏ mặt, tức giận nói.
"Cô hiểu lầm rồi, nhìn xem, phía trên bể nước, hình như có một bóng người đang lơ lửng..."