Mục lục
Hoá ra tôi là phú nhị đại gia - Khải Minh (full) - Truyện tác giả: Lạc Xoong
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trần Hạo ngay lập tức đặt thêm một phòng cấp bậc tiêu chuẩn mười tám nghìn tám trăm tệ.

Người có tư cách ngồi ở phòng hạng sang như vậy dĩ nhiên là những bạn học có gia thế, có điều kiện trong lớp.

Hứa Nam, Hoàng Mao, Dương Hạ, Lục Thần, Mạnh Thái Như, tiếp theo là những người trong phòng kí túc của Trần Hạo cùng với Mã Hiểu Nam.

Những người khác chỉ có thể hậm hực ngồi ở phòng ba nghìn tám trăm tám mươi tám tê.

“Cậu Lục, chúng ta đã tính chia đôi, vậy ai sẽ là người gọi món?”

Trần Hạo cười hỏi.

“Ha ha.

Anh như vậy là không lễ độ rồi.

Cho dù là chia đôi, thì Lục Thần dù sao.

cũng là khách mời hôm nay, nên để anh ấy gọi món trước mới phải.

Sao nào? Anh lo anh ấy gọi nhiều quá, lát chia đôi ra thì anh cũng trá không nỗi chứ gì?”

Bấy giờ, Dương Hạ ở bên cạnh khinh thường nói.

Tất nhiên phải để Lục Thần gọi món, nếu không Dương Hạ e Trần Hạo gọi khoai tây sợi xào chua cay cũng không chừng.


‘Vậy thì kế hoạch tiêu sạch tiền của anh ta coi như đổ bể.

Kí thật lúc nãy trên xe Lục Thần, bọn họ cùng Hứa Nam đã bản bạc cá rồi ‘Đêm nay, họ nhất định phải ép được Trần Hạo bỏ ra trên dưới tám mươi nghìn cho riêng tiền đặt phòng.

‘Còn phái làm sao để phát sinh thêm bảy tám chục nghìn cho các chi phí khác.

Phải khiến Trần Hạo tiêu tốn một trãm năm mươi, sáu mươi nghìn tệ, hơn nữa càng tốt ‘Cho nên, việc đặt thêm phòng rồi chia đôi chỉ phí là việc Lục Thần đã có tính toán trước.

Anh ta cùng Hứa Nam hợp sức lại đối phó với Trần Hạo.

Rõ ràng dư sức! Trần Hạo cười khổ.

“Được! Vậy cậu gọi trước Dương Huy ở một bên kéo kéo ra hiệu nhắc nhớ Trần Hạo, nhưng Trần Hạo.

nhìn nhìn rồi lắc lắc đầu, ý là không cần lo lắng, bản thân anh tự biết chừng, mực.

“Vậy tôi không khách sáo đâu”

Lục Thần cầm thực đơn, lật thẳng đến trang cuối cùng tìm món.

‘Càng về những trang sau, giá những món ăn cảng đắt vì đều là các món nối tiếng tạo nên tên tuổi của Bếp Gia Viên.

“Một con tôm hùm Úc! Thêm một phần bảo ngư Úc”

‘Vừa nói, bọn họ vừa hớn hở nhìn Trần Hạo, muốn thấy biểu hiện lúng túng của anh, Nhưng vé mặt Trần Hạo không chút hoang mang.

Lục Thần vừa gọi thêm món, vừa tính toán trong đầu.

Dù sao thì anh ta mang theo trong người có hai ba chục nghìn tệ, lại là tiền tiêu vặt để dành mấy tháng, còn Hứa Nam thì mang theo có hơn mười nghĩn tệ, tổng cộng được có bổn mươi nghìn tệ.

‘Cũng có nghĩa là, bữa ăn này không thể quá tám mươi nghìn tệ.



Nếu không thì Lục Thần xấu hổ chết mất.

Lục Thần gọi thêm vài món đặc sắc nữa.

Tính sơ thì cũng hơn ba mươi nghìn rồi, phần còn lại để dành cho đồ uống.

Sau đó lạnh lùng đưa thực đơn cho Trần Hạo.

Hôm nay, dù cho tiêu sạch tiền của mình, anh ta cũng phải khiến Trần Hạo tiêu tốn hơn phân nửa số tiền đang có, không thỉ trong lòng không thoải mái.

“Sao thế? Trang này gọi có chừng đó món thôi hả? Mới có bốn món, chưa tới hai mươi nghìn tệ mà.”

Trần Hạo cười ha há.

“Anh có ý gì thế? Có ngon anh gọi thêm mấy món trong bốn trang món nổi tiếng đó đi.

Lục Thần của chúng tôi không có vấn đề gì, chí sợ cái đồ nghèo mạt nhà anh không dám”

Thấy Trần Hạo chế nhạo Lục Thần, Dương Hạ bất mãn đốp lại.

Giáo viên hướng dẫn Mạnh Thái Như nãy giờ lướt lướt điện thoại, lúc này lắc nhẹ đầu.

Tên Trần Hạo này thật là ngu xuẩn, không biết trời cao đất dày, có chút tẹo tiền mà dám đấu với Lục Thần, “À đúng rồi phục vụ, bốn trang thực đơn này có tổng công bao nhiêu món vậy?”

Trần Hạo nhìn phục vụ hồi.

“Thưa quý khách, tổng cộng là hai mươi món, toàn là những món ăn danh bất hư truyền của nhà hàng chúng tôi.

Chỉ có phòng hạng sang mới có cơ hội thưởng thức.

Thật ra chỉ có đại gia mới cùng lúc gọi bốn món hết hai chục nghìn tệ thôi! Anh xem có cần gọi thêm vài món phổ thông nữa không?”

“Ra vậy! Trần Hạo khép thực đơn lại.

Anh nói: “Vậy thì, đem hết tất cả những món ở bốn trang này lên đi.

Hai mươi món vừa đẹp, chúng ta khai tiệc đi”

gì cơ”

Nhân viên phục vụ sửng sốt đến nỗi đánh rơi cả thực đơn trên tay.

Hai mươi món ấn, ngốn cả một trăm nghìn tệ rồi Trời ạt Trước giờ chưa có ai chọn món kiểu vậy cả.

“Mẹ kiếp, Trần Hạo, cậu khùng há? Hai mươi món ăn cùng tiền bao phòng là tốn một trăm hai mươi nghìn tệ rồi!”

Hứa Nam hoảng hốt.

Lục Thần càng lo lắng hơn, lúc nãy anh ta đã tính thử rồi, tiền mặt trong tay có hạn.

‘Vốn muốn từ từ đùa giỡn Trần Hạo, từng bước từng bước một.

Không ngờ Trần Hạo lại chơi ác vậy.

Thấy sắc mặt Lục Thần khác thường, không nói lời nào.

Trần Hạo cười hỏi: “Sao vậy Lục Thần? Đồ ăn cứ gọi như vậy đi đã, giờ chúng ta gọi đồ uống.

Sao cậu không nói gì hết vậy? Cậu không chê đắt đó chứ? Ha ha.”



“Tôi chê đắt? Câu năm mơ đi, chỉ là chút tiền lẻ thôi.

Tôi sợ cho cậu, tôi sợ gi nhiều, thêm ba bàn dưới kia thì hai trăm nghìn tệ cúa cậu không đú trả đâu! Đến lúc đó chúng tôi cũng mất mặt lây!”

Lục Thần phản bác.

Một kẻ nghèo mạt bị người người cười chê lại dám chế nhạo minh? Thật khó mà nuốt trôi! “Đúng thế Trần Hạo, cậu đã tính kĩ chưa vậy? Lục Thần chỉ chia đôi với cậu phòng hạng sang này thôi.

Ba bàn dưới lầu vẫn là cậu tự trả.

Tuy rằng dưới kia không gọi món cầu kì như trên này, những mỗi bàn thêm tiền đồ uống cũng phái đến hai mươi nghìn tệ đó”

“Sĩ diện thì chết trước đó có biết không? Với hai trăm nghìn tệ đó đến chỗ khác.

còn được, đến Bếp Gia Viên thì chưa chắc nha.”

‘Có vài cô bạn thân của Dương Hạ bắt đầu lo lắng rồi.

“Các cậu yên tâm, tôi tự có tính toán.

Có Lục Thần chia đôi với tôi, vậy thỉ không có vấn đề gì rồi.

Được rồi, nếu Lục Thần cũng đồng ý, vậy chúng ta gọi chút đồ uống đi”

Trần Hạo quay đầu gọi phục vụ: “Đúng rồi, ở đây rượu vang có loại nào?”

“Lâu năm một chút có Collective 95.

Loại rượu này mười nghìn tệ một chai Thuộc đông rượu vang cao cấp.

Nhìn Trần Hạo hào phóng như vậy, nhân viên phục vụ liền tranh thủ giới thiệu loại đất.

Trước tiên là để anh thấy đắt mà bỏ qua.

Bởi vì tiền đồ ăn đã rất nhiều rồi.

Còn nếu gọi luôn thì càng tốt, dù sao mình cũng được trích hoa hồng.

Mười nghìn tệ một chai? Nghe đến đây, Lục Thần và Hứa Nam đều toát mồ hôi lạnh.

Mạnh Thái Như và Dương Hạ cũng run rẩy.

“Trần Hạo, tôi nói cậu biết, cậu tốt nhất là xem lại túi tiền của mình đi.

Đừng để.

cuối cùng không có tiền để trả!”

Tiêu tiền như vậy, Dương Hạ cảm thấy có chút sợ hãi rồi Sợ Trần Hạo một phút bốc đồng gọi hai chai rượu hơn mười nghìn tệ.


“Cho tôi một thùng”


Không ngờ, Trần Hạo lại phán một câu kinh hồn như vậy.


Một thùng là sáu chai.


‘Vậy chẳng phải là thêm hơn sáu mươi nghìn tệ nữa sao? Đậu xanh!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK