Ở xa xa, Khải Minh thấy hai bóng người quen thuộc.
Không phải chính là hai mẹ con mà mà mình từng hẹn đi xem mắt sao.
Vừa nhìn thấy hai người, Khải Minh đã biết có chuyện gì đang xảy ra! Thảo nào Tô Minh chứ khăng khăng không cho cậu tới mãi, thì ra người ta tới trả thù.
“Mẹ, chính là anh ta, tên khốn kiếp này đánh người khác rồi còn muốn chạy đấy!”
Cô gái chua ngoa kia cũng đã phát hiện Khải Minh đang ở đây, lập tức nói với mấy người đằng sau.
Nhìn mấy người kia thì có vẻ đều ở trong xã hội đen, ai cũng xăm hình rồng lên cánh tay, vừa nhìn đã biết không nên dây vào chúng.
Nhìn chung, bọn chúng đều là những thanh niên tầm hai mươi sáu, hai mươi bảy tuổi, trong tay chúng đang cầm gậy.
Lý Thế Nam thì cầm hai con dao phay, mặc dù đối phương nhiều người nhưng Lý Thế Nam lại không hề sợ hãi hay muốn chùn bước.
Những người bên kia thấy Lý Thế Nam có vẻ lăm le muốn liều mạng như vậy thì đều không dám hành động trước.
Tóm lại hai bên cứ giằng co, ai cũng không dám là người đầu tiên ra tya.
“Tên khốn kiếp này đã đánh hai mẹ con chúng tao! Đánh chết nó cho tao!”
Người phụ nữ chanh chúa quát mắng.
“Để tôi xem ai dám động vào anh em của tôi!”
Lý Thế Nam quơ quơ hai con dao phay rồi quát lên một câu, làm đám người bên kia không dám động đậy.
Kẻ cầm đầu của bọn xã hội đen kia có vóc người cao lớn thô kệch, đeo kính râm, trong tay cầm một cái túi nhỏ màu đen.
Thấy gã ta quơ quơ cái túi đó lên, đám anh em đang đứng sau đều lùi lại một bước.
“Ta nói chứ Lý Thế Nam à, chúng ta làm người quen cũng được một hai năm rồi, đều mỡ cửa hàng xe cũ, tao cũng biết tính của mày.
Ha ha, nếu là người khác thì chuyện này tao không xía vào đâu, nhưng người bị đánh lại là em họ tao, đây là cô họ tôi, vậy không còn gì để nói nữa! Tao muốn đòi lại công bằng cho em tao!”
Gã ta bẻ cổ trừng mắt nói.
“Dương Hoàng Quốc, con đĩ này mà là em họ mày á? Chó mày, sao tao chưa bao gið nghe nói mày có cô họ vậy!”
Lý Thế Nam mỉa mai cười.
Khải Minh đứng gần đó, cũng thấy được cô gái này có cuộc sống rất trụy lạc, không biết đã qua tay mấy tên đàn ông nữa! “Ha ha, mày không cần nghĩ nhiều gì cho mệt não.Lý Thế Nam, trước đây mặc dù tao và mày có đụng chạm trong chuyện làm ăn, nhưng có mấy lần đại ca nói đỡ cho mày, tao cũng không tiện nói gì, nhưng hôm nay, vì chuyện này đã xảy ra nên mày và Dương Hoàng Quốc tao xem như có mối thù không đội trời chung, để đó mà xeml Các anh em, chúng ta đi!”
Dương Hoàng Quốc phất phất tay, dẫn một đám người rời khỏi đây.
“Anh Hoàng Quốc, cứ thế mà bỏ qua cho bọn chúng sao!”
Cô gái kia nói với vẻ không phục.
“Đị thôi, anh có rất nhiều cách!”
Dương Hoàng Quốc cười lạnh một tiếng.
Đám người này rút lui.
Khải Minh nhìn cửa hàng bị đập vỡ cả cửa kính của Lý Thế Nam, trong lòng vô cùng tự trách.
Nói cho cùng, chính cậu là người đã chuốc họa vào mình, nhưng hậu quả lại để cho anh em gánh chịu! Khải Minh áy náy nói: “Lý Thế Nam, Tô Minh, tôi xin lỗi!”
“Cậu nói câu đấy với tôi làm gì, tôi không trách cậu đâu! Tôi và Dương Hoàng Quốc này tranh đấu với nhau không phải ngày một ngày hai, hôm nay không tìm cớ này thì ngày mai cũng tìm cớ khác thôi!”
Lý Thế Nam vứt dao phay qua một bên, lấy điếu thuốc được đàn em cung kính đưa lên, châm thuốc.
Tô Minh thì đi quét dọn mấy mảnh vỡ thủy tỉnh.
Nghe Lý Thế Nam kể lại, Khải Minh cũng biết được đầu đuôi câu chuyện.
Ban đầu Lý Thế Nam và Tô Minh đi dạo siêu thị về, còn mua một túi thịt chuẩn bị nấu cơm cho buổi tối.
Vừa về thì đã thấy bọn Dương Hoàng Quốc và hai mẹ con kia đứng chặn trước cửa hàng.
Đây cũng là lý do vì sao Khải Minh gọi điện thoại cho Lý Thế Nam mà anh ta lại không nhận, vì anh ta không muốn Khải Minh dính vào.
“Cái gã Dương Hoàng Quốc đó là ai vậy?”
Khải Minh hỏi.
Đừng nói Khải Minh ra mặ t giải quyết vì anh em đã hứng chịu sự trả thù giúp anh, cho dù không phải, Khải Minh cũng phải trị cho Dương Hoàng Quốc này biết điều.
“Gã ấy à, ở trong xã hội đen, cũng từng mở cửa hàng xe cũ, tháng trước vì một đơn đặt hàng mà nói Lý Thế Nam phá luật, cướp khách của gã nên muốn kiếm chuyện, nhờ có vài đại ca trong khu vực này nói đỡ cho Lý Thế Nam mới xem như xong chuyện.
Gã ta được anh rể chống lưng, nghe nói ông anh rể đó có chức gì đó trong thành phố, trâu bò lắm!”
Tô Minh vừa quét dọn vừa nói.
“Ra là vậy, tôi biết rồi!”
Khải Minh gật đầu.
Tối nay Khải Minh sẽ nói một tiếng cho Triệu Tử Hưng, bảo ông ta âm thầm xử lý là được.
Cơ mà giờ cậu còn một chuyện quan trọng muốn nói cho Lý Thế Nam biết.
“Đúng rồi, Lý Thế Nam, bây giờ tập đoàn Mộng Thiên đã tới huyện Bình An, sao cậu không tận dụng cơ hội này để làm một đại lý kinh doanh ô tô lớn! Tôi sẽ giúp cậu!”
Khải Minh nói.
Tiền thì Khải Minh chắc chắn sẽ cho Lý Thế Nam và Tô Minh, dù sao cậu và hai người này chơi rất thân với nhau.
Khải Minh thật sự không biết về điều này, không khỏi hỏi: “Ớ? Vì sao doanh nghiệp có dây chuyền sản xuất sản phẩm lại không được đầu tư?”
“Khụ khụ, nếu muốn được tập đoàn Mộng Thiên đầu tư thì phải nịnh hót vài nhân viên trong công ty của họ, vậy còn chưa xong đâu, còn phải hối lộ cho cả nhân viên điều tra thị trường và giám sát viên nữa! Phải xây dựng các mối quan hệ nhiều tầng mới được.”
“Có vài công ty nhỏ vốn đã làm ra được những sản phẩm rất đẹp, giá thành lại ép xuống vô cùng thấp thì làm gì còn tiền để đút lót cho mấy ông nội ngoại cụ tiên này nữa.
Chỉ có những doanh nghiệp có tiền có thế ở huyện Bình An chúng ta mới có thể được nhận tài trợ thôi.
Vậy cậu hiểu rồi chứ… Tóm lại huyện Bình An chúng ta không đơn giản như cậu nghĩ đâu! Phức tạp lắm!”
Lý Thế Nam đã hút xong một điếu thuốc, vứt xuống đất nghiền nát.
Cuối cùng Khải Minh cũng hiểu tại sao những kẻ ăn chơi trác táng như Lý Hải Dương và ba anh ta lại được nhận tài trợ, thì ra là nguyên nhân này.
Ban đầu vì muốn đầu tư nên Khải Minh có ý nâng đỡ những doanh nghiệp nhỏ mà không kém phần ưu tú này, nhưng kết quả lại không như mong muốn.
Xem ra nội bộ công ty đang có trục trặc rất nghiêm trọng, chủ yếu là vấn đề về chất lượng của giám sát viên và giám đốc điều hành mới được tuyển dụng.
E rằng vấn đề này cũng không được Lê Tâm để ý.
Nhìn vào Kim Trọng Hiển cũng có thể thấy được một vài chuyện mà bấy lâu nay luôn bị bỏ qua.
Trong lòng Khải Minh đã có quyết định, nhưng cậu vẫn khuyên Lý Thế Nam nộp hồ sơ lên, vì Khải Minh sẽ trực tiếp lấy đi rồi ký xác nhận.
Ngay lúc đó, đột nhiên có hai ba chiếc xe đậu ở ngoài cửa, sau đó là một nhóm người mặc đồ cảnh sát đi xuống.
“Mấy người đến đây làm gì?”
Tô Minh giật mình hỏi.
“Hừ, chúng tôi nhận được tin báo ở đây có người ẩu đả, có phải mấy anh không? Anh là Lý Thế Nam à?”
Người cầm đầu nhìn Lý Thế Nam, hừ lạnh nói.
“Là tôi, nhưng không phải chỉ mình tôi đánh nhau đâu, còn có cả Dương Hoàng Quốc nữa!”
Lý Thế Nam nói.
”
Đừng có nói nhiều, còng hết ba đứa này dẫn ề điều tra đi!”