Tô Đồng Hân vén tóc, vừa cười vừa nói.
‘Cô cũng không trực tiếp từ chối Trần Hạo thanh toán giúp mình, khách sáo một chút để làm gì chứ.
Cô là kiểu con gái rất tự nhiên.
Đặc biệt là hôm nay gặp được Trần Hạo, nên Tô Đồng Hân hơi bất ngờ cũng hơi vi Bởi vì lần trước báo cáo ở đại sảnh, Tô Đồng Hân cũng có ấn tượng sâu sắc với Trần Hạo.
Chỉ nhớ đây là một sinh viên dù vinh quang hay nhục nhã cũng không sợ hãi, đối mặt với sự chế giễu của người khác cũng vô cùng thản nhiên.
“Đừng khách sáo…”
Trần Hạo cười “Cậu yên tâm, đợi tớ về lấy ví tiền rồi trả lại cho cậu nhé.
À phái wechat chứ nhí? Nếu có thì tớ chuyển thẳng qua cho cậu luôn…”
“Có!”
Trần Hạo cũng không khãng khăng từ chối, mặc dù cô gái trước mặt này.
tất xinh đẹp nhưng nói cho cùng thì cũng chỉ là tinh cờ gặp nhau mà thôi.
Trần Hạo cũng chẳng có thói quen nịnh hót lấy lòng người khác.
“Theo lẽ thường, nếu gặp phải trường hợp này thì con trai chắc chẳn sẽ nói không cần trả lại tiền.
Nói không chừng còn hẹn được cô gái đó ra ngoài ăn một bữa cơm, kết bạn gì gì đó.
Nhưng Trần Hạo là một chàng trai khá thẳng tính, chí ít thì hiện tại tính cách của anh là vậy.
Cô ấy đã muốn trả lại tiền, thì mình cũng không có lý do gì để từ chối cá.
“Tớ về kí túc xá, đợi đến tối tớ sẽ chuyển tiền qua cho cậu! Cảm ơn cậu nhé, tớ tên Tô Đồng Hân!”
“Tớ tên Trần Hạo!”
Trần Hạo cười nói.
Tô Đồng Hân vẫy vảy tay với anh rồi hơi vội vã rời đi.
Thật là xinh đẹp.
Nhìn theo bóng lưng cô gái.
Trần Hạo thầm nói.
Haizz, mình trở nên mê gái như vậy từ khi nào nhí? Trần Hạo khẽ cười, tồi xoay người cầm lấy trà sữa, chuẩn bị đi về phía xe cúa mình ngắm nghía Lần đầu tiên mua một chiếc xe tốt như vậy, ít nhất thì nắm mơ Trần Hạo cũng chẳng dám mua, còn cảm giác mới mẻ thì tất nhiên là có.
“Wow, mọi người mau đến xem, đáy là xe gì này?”
“Trời má, xe thể thao Lamborghini, chiếc này ngầu quá, chiếc này ít nhất cũng phi vài triệu nhí?”
“Đây là Reventon, là chiếc đắt nhất của Lamborghini, ít nhất cũng phải mười lăm triệu trở lên, đây còn là chiếc có cấu hình cao nhất, chắc hai mươi triệu rồi! Đại gia, chắc chắn là đại gia mài”
Đến lúc Trần Hạo đi qua thì mới kinh ngạc phát hiện trước xe mình đã có rất nhiều người vây lại.
‘Đa số là con gái, còn lèo tèo vài nam sinh.
‘Xung quanh xe chật như nêm cối, họ đang thảo luận rất sôi nổi.
Lúc này có không ít cô gái hai mắt như đang phát ra ánh sáng.
“Ôi mẹ ơi, một chiếc xe thể thao cool ngầu gần hai mươi triệu, nếu tôi có thể ngồi một lát, tôi chết cũng mãn nguyện!”
“Không biết chiếc xe này của anh nhà giàu nào, đại học Kim Lăng chúng ta ©ũng có người giàu đến vậy à, nếu có thì thật muốn làm bạn gái anh ấy quá đi!”
“Đến đây, nhanh lên, chụp giúp tớ bức ánh đi, tớ muốn có tấm ánh chụp chung với xel”
“Tách tách!”
Tiếng chụp ánh không ngừng vang lên.
‘Cũng có cô gái muốn chụp ảnh nhưng lại cám thấy ngại Nhưng ánh mắt của họ không chỉ đặt trên xe mà còn dáo đác nhìn xung quanh.
Muốn xem chủ nhân của chiếc xe là ai, nếu là con trai mà còn là sinh viên của đại học Kim Lãng thì mình phải nằm bắt lấy cơ hội.
Lỡ như… Lỡ như được anh chàng nhà giàu đó thích thì sao.
*À, có thể nhường cho tôi qua chút được không..”
Trần Hạo gãi gãi đầu, quyết định vẫn nên bất chấp khó khăn mà đi qua đó thôi.
“Cậu cút ra chút coi, chen cái gì mà chen!”
Không ngờ lại bị một cô gái bực mình rồi đẩy sang một bên.
Trần Hạo tức giận, cô con mẹ nó còn hỏi lại tôi, đặt mông ngồi lên đầu xe của tôi mà còn ngang ngược như vậy! “Cậu xem cái người này, quê mùa một cây mà lại muốn đến chụp ảnh, có kinh tớm quá không đây?”
“Ha ha, nói không chừng là muốn lợi dụng thời gian chúng ta đều ở đây, đến tìm một cô gái để sàm sỡ đấy, bây giờ thứ người kinh tớm nào mà chẳng có chứ!”
“Đợi lát nữa chủ chiếc Lamborghini đến rồi, nhìn thấy chúng ta ở đây toàn là gái xinh thì cũng thôi đi, nếu nhìn thấy một đứa con trai kinh tởm như vậy ở đây, người ta không tức giận mới là lạ đó!”
Nói xong, mấy cô gái lại căm điện thoại lên, đến chụp ảnh với Lamborghini “Nhìn kìa, sao bên kia nhiều người thể nhỉ?”
“Hình như là trường mình xuất hiện một người nhà rất giàu có, mua một chiếc.
thể thao Lamborghini Reventon!”
“Trời má, chiếc đó phải hai mươi triệu đấy, đi đi đi, qua đó xem xem!”
Trần Hạo bị mấy cô gái đấy mạnh ra tận phía ngoài, cũng có nhiều người nghe thấy chạy đến xem.
Trần Hạo lại bất lực.
Nếu bây giờ anh muốn vả vào mặt mấy cô gái vừa chế giễu mình thì cũng rất đơn gián, chí cần lấy chia khóa ra rồi bấm nút là được.
Nhưng mà Tiần Hạo lại không có thói quen đó.
Đặc biệt là ở nơi đông người như vậy.
Không ngờ là dừng xe ở đây, hiệu quá cũng chẳng kém dừng ở cổng trường học.
là bao.
Thôi đợi lúc khác lái xe đến một chỗ khác.
Chỉ có thể như vậy thôi! Haizz, Trần Hạo thở dài một hơi Trần Hạo cất chìa khóa lại, xoay người rời đi ‘Vữừa đi chưa được mấy bước thì điện thoại đột nhiên reo lên, iếc nhìn thì là một số lạ.
Trần Hạo bấm nhận cuộc gọi.
“Bạn Trần Hạo phải không, buổi sáng quên thông báo với bạn, một giờ chiều nay, mời bạn đến sân tập phía Bắc tập hợp, để tiến hành luyện tập cho phần thí thực hành!”
Một giọng nữ lạnh nhạt vang lên.
Nói xong thì cúp máy.
Ngày mốt mình thì lý thuyết, chắng trách hôm nay phải luyện thi thực hành rồi.
Cũng chẳng quan tâm đến thái độ của người gọi đến, Trần Hạo chỉ mong chờ mau mau có được bằng lái nên vội vã đi về phía sân tập phía Bắc Sau khi đến nơi thì đã bát đầu huấn luyện rồi.
Người huấn luyện đeo kính râm, đang hướng dẫn một chiếc xe tiến hành đỗ xe vào bãi.
Còn lại khoảng mười một người vẫn đang đợi.
Có cả nam và nữ.
Họ đều đứng ở bên cạnh để quan sát.
“Trời má, thật sự là Trần Hạo, cậu ta thật sự học lái xe à?”
Khi Trần Hạo đi qua, một học viên nữ lập tức che miệng lại vì kinh ngạc, mặt đầy vẻ khó tin.
“Ha ha, sao vậy, tớ đã nói là cậu ta mà, Thiên Thiên, cậu thua cược rồi, tối nay cậu phải ăn với tớ một bữa cơm!”
Cũng có cậu nam sinh cười rất phấn khích.
“Ai da, không tính không tính, ai mà có thể ngờ được Trần Hạo nghèo rớt mồng tơi có thể đến thi bằng lái xe chứ, đúng là ly kỳ mà.
Tớ thấy Lý Niệm cậu đã biết Trần Hạo đăng kí từ trước rồi nên mới đánh cược với tớ chứ gì! Cậu lừa tớ!”
Cô gái tên Thiên Thiên lập tức thấy bất mãn.
Việc là thế này, lúc bọn họ đến học lái xe thì nhìn thấy tên Trần Hạo trong danh sách.
Sau đó hai người mới bắt đầu đánh cược, rốt cuộc có phải tên Trần Hạo nghèo kiết xác ở khoa bọn họ hay không.
Kết quả là sau khi nhân viên công tác của trường lái xe gọi điện bảo Trần Hạo đến thì đúng thật Quả là chói đến mù mắt bọn họ mà.
Mà hai người này, Trần Hạo cũng không quen lắm, chỉ là ở cùng khoa nên có gặp qua vài lần.
Còn vì sao lại gặp, là bởi vì hai người này đều ở trong hội sinh viên, một người là trưởng ban ký luật tên Lý Niệm, còn một người là trưởng ban vệ sinh tên Trịnh Thiên Thiên, đều là người của hội sinh viên cả.
Trần Hạo là sinh viên nghèo trong diện nhận trợ cấp, được Giang Vi Vi cử đến chỗ bọn họ làm việc.
Và đối với tên Trần Hạo nghèo kiết xác khác người ở trong khoa, đương nhiên bọn họ cũng biết rất rõ Cả một khoa có ai là chưa từng nghe đến một người rất rất nghèo chứ? Mà cuộc nói chuyện giữa hai người cũng là để cho nhóm nam nữ học viên đang ở đó phải liên tục liếc mắt nhìn Trần Hạo.
Thậm chí có một nam sinh còn cười khinh bỉ: “Anh Niệm, ở khoa anh người này rất nghèo à?”
Cậu ta chế giều hạ thấp người khác thì giá trị bản thân của cậu ta chắc chắn được nâng lên, chủ yếu là nhìn người này chắng có chút địa vị gì, không châm biếm hai câu thì làm sao tôn bản thân mình lên được? “Nghèo, nghèo đến mức mà cậu không tưởng tượng nối đâu, ha ha ha!”
Lý Niệm cười lớn.
Đối với những lời châm biếm này, Trần Hạo chỉ lạnh lùng cười một cái, rồi xoay đầu nhìn sang chỗ khác, xem như Lý Niệm với Trịnh Thiên Thiên không tồn tại.
Chắng lẽ chó cần mình một cái, mình còn quay qua cần lại nó sao? Thấy bị coi thường nên Lý Niệm cảm thấy tức giận.
Lúc anh ta đang định phát cáu lên thì học viên đang tập lái kia đã dừng xe lại rồi Sau đó cửa xe từ từ mở ra.
Một cổ tay trắng ngần lộ ra Toàn bãi tập, không chỉ có nhóm Trần Hạo mà ngay cả nam nữ của nhóm khác cũng nhìn về hướng này.
“Mọi người mau đến xem.
Người đẹp kia ra rồi kìa!”