Mục lục
Hoá ra tôi là phú nhị đại gia - Khải Minh (full) - Truyện tác giả: Lạc Xoong
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Anh làm gì vậy? Cứu tôi với! Cứu tôi với ”

Dương Lan Xuyên vội vàng hô lên.

Nhưng mà, một chiếc khăn lông màu trắng đã bịt kín miệng Dương Lan Xuyên, sau đó, hai mắt Dương Lan Xuyên bất chợt trở nên mơ màng, không dãy dụa nữa! Cùng lúc đó.

Bên trong hầm lao.

Khải Minh ngủ say, lỗ tai bông nhiên động đậy.

Sau đó, bất chợt mở hai mắt ra.

Đột nhiên, từ trong mắt lóe ra một ánh huỳnh.

quanh màu xanh lá cây.

Sau đó khôi phục như bình thường.

Nhưng mà, ngạc nhiên mừng rỡ trong đó không che dấu chút nào.

Bởi vì Khải Minh nhận ra rằng, trong hầm lao này ánh sáng tối tăm nhưng hai mắt cậu có thể nhìn rõ từng ch tiết trong đây.

Gòn có thính lực, chỉ cần mình muốn thì hình như cũng có thể nghe được âm thanh từ ngoài.

“Vèo”

Cơ thể Khải Minh hơi chấn động, cả người dễ dàng nhảy lên khoảng không.

Nhưng bây giờ Khải Minh nhìn làn da của mình, trên mặt làn da, cũng chảy ra rất nhiều cái màu đen phát ố.

Những thứ này chắc là tạp chất trong cơ thể mình.

“Linh huyết chính là linh huyết, không những có thể giúp mình ổn định tâm tính, còn có thể cải thiện, rèn luyện thân thể của mình!”

Khải Minh mừng rỡ trong lòng Bây giờ cậu cảm thấy nội lực của mình đã tăng lên gấp bội so với ba ngày trước.


“Vốn còn định lấy được linh huyết thì mình sẽ tìm đến nhà họ Vũ tính sổ.

Nhưng không ngờ bọn họ lại chủ động nộp mình lên!”

Khải Minh cười lạnh trong lòng.

Đúng rồi! Dương Lan Xuyên.

Bỗng nhiên Khải Minh dừng lại.

Vừa nãy trong chốn u tối, hình như mình nghe được tiếng kêu cứu của Dương Lan Xuyên.

Ba ngày nay, mặc dù Khải Minh rơi vào trạng thái hôn mê sâu.

Nhưng những chuyện xảy ra bên người, cậu đều biết hết.

Ý thức của cậu không ngủ say.

Một buổi tối vào ba ngày trước, Dương Lan Xuyên đã nói với mình rất nhiều lời Bảo không cảm động tí nào là giả.

Trước kia Dương Lan Xuyên từng cứu mạng mình, lại liều chết đến xem tình hình sức khỏe của mình.

Khải Minh biết, phần ân tình này sợ rằng khó mà trả hết được.

Hình như bây giờ cô ấy đang gặp nguy hiểm! Hai mắt Khải Minh vừa nhíu Trước mặt mình là một cái cửa sắt.

Nhưng mà, Khải Minh vươn tay kéo một cái.

Phanh! Một tiếng vang thật lớn, cửa sắt và bức tưởng xung quanh nháy mắt sụp xuống Khải Minh đi ra Mà lúc này thì vừa khéo, cậu nhìn thấy một người đang đi xuống hầm lao.

“Khải…Khải Minh? Anh…Anh tỉnh rồi?”

Chính là Vũ Lâm bưng cháo tới.

“Người đâu, người đâu!”

Vũ Lâm từng đi tới hiện trường nhà họ Bùi, đã nhìn thấy tám thi thể bị Khải Minh giết.

Sau đó anh ta đã sinh ra nỗi sợ hãi Khải Minh Bản lĩnh của anh ta rất kém, vội vàng muốn chạy ra hầm lao cầu cứu.

Roet roet! Tiếng xé rách ghê tởm truyền đến.



Thế mà lại bị xé thành hai đoạn! Khải Minh đi lên bậc mà ra, chậm rãi đi ra hầm lao, nghe âm thanh nhanh chóng phán đoán vị trí của Dương Lan Xuyên Lúc này người của nhà họ Vũ đều ở sản sau.

Rất ít người ở khu phòng khách Ngẫu nhiên gặp phải mấy người đã bị Khải Minh giơ tay chém xuống rồi Chẳng mấy chốc, Khải Minh đã đi tới cửa phòng của Dương Lan Xuyên.

Một cước đá văn cửa phòng.

“Ai Vũ Văn Cường đang cởi quần áo của Dương Lan Xuyên Cửa phòng bị phá, anh ta bị dọa sợ.

Đặc biệt là người tới đây cáu bẩn, như là đi ra từ trong bùn đất vậy.

Nhưng Dương Lan Xuyên đang suy yếu lại biết người tới là ai “Khải…Khải Minh, mau…mau cứu tôi!”

Dương Lan Xuyên vội vàng cầu cứu “Khải Minh? Cậu ta…Cậu ta đã chạy ra được rồi?”

Vũ Văn Cường kinh ngạc.

Sợ đến nỗi hai chân nhũn ra, dựa lên tường, định chuồn đi theo góc tường, Bị Khải Minh túm được cổ, nhấc lên.

“Tha cho tôi, đừng giết tôi!”

“Người của nhà họ Vũ đều đáng chết!”

Răng rắc! Thoáng dùng sức, đó là kết quả của Vũ Văn Cường.

“Khải Minh, anh không sao chứ?”

Dương Lan Xuyên suy yếu ngồi dạy, vội vàng hỏi.

Nhìn cô, Khải Minh gật đầu.

*Tôi muốn mượn chỗ của cô để tắm rửa!”

“Hừ, đô vô dụng.

Tất cả đều vô dụng.

Ngay cả mấy con chó cũng không chữa được.

Đám lang băng các người!”

Phòng làm việc của nhà họ Vũ, người của nhà họ Vũ đều ở đây.

Vũ Kim Long, đang nổi giận Chó của Vũ Kim Long, con nào cũng rất quan trọng, Vũ Kim Long đã tốn rất nhiều tâm huyết mới huấn luyện thành.

Bởi vậy, mọi người nhà họ Vũ cũng rất coi trọng.



Tất cả cút hết đi!”

Vũ Kim Long lại mắng.

Một nhóm bác sĩ thú ý, chật vật chạy trốn! “Tình huống hình như có vấn đề!”

Gi ờ phút này, ông lão bên cạnh Vũ Kim Long lại mở miệng.

Ông ta tên là Vũ Văn Sơn, là đại quản gia của.

nhà họ Vũ.

Đồng thời cũng là một trong những người có thực lực mạnh nhất ở nhà họ Vũ ở Bắc Giang.

Kinh nghiệm phong phú.

“Lại có cái gì không đúng?”

Vũ Kim Long buồn bực nói “Từ lúc trở về từ An Lĩnh, trong lòng tôi vẫn luôn có cảm thấy không yên.

Mà liên tiếp ba ngày, chó của nhà họ Vũ chết hơn một nửa cũng là một điềm xấu.

Có câu nói này không biết có nên nói hay không?”

Vũ Văn Sơn nói.

“Ông có lời gì thì nói nhanh đi?”

Vũ Kim Long khoát tay.



“Tôi luôn cảm thấy, nhà họ Vũ của chúng ta hình như sắp xảy ra chuyện gì đó.

Đặc biệt là Khải Minh, vừa nghĩ tới cậu ta là tôi đã ăn ngủ không yên.

Mấy hôm nay người làm đút cháo cho cậu ta, tôi có để người làm bỏ bác linh tán vào bên trong…”

Ông lão nói xong thì bị Vũ Kim Long cắt ngang.

“Quản gia Sơn, tôi thấy có phải là ông bị Khải Minh đó dọa sợ rồi đúng không.

Đúng là nhóm người trưởng lão Vũ Văn Hải chết thảm, nhưng cũng không thể tin hết vào miệng của nhà họ Bùi đó.

Chân tướng của chuyện này ông nghĩ đi, trưởng lão Vũ Văn Hải đã tu luyện bao lâu, lúc trẻ đã được xếp vào hàng cao thủ của nhà họ Vũ.

Thế thì Khải Minh kia sao có thể có bản lĩnh lớn như thế được, dễ dàng giết chết Vũ Văn Văn.

Theo như tôi đoán, là nhà họ Bùi cấu kết với Khải Minh, đánh lừa đám người trưởng lão Vũ Văn Hải!”

Vũ Kim Long lắc đầu.

Vũ Văn Sơn thở dài: “Hy vọng là vậy.

Trước khi gia chủ trở về, bình yên vô sự là tốt nhất.

“Không hay rồi! Không hay rồi!”

Lúc này, có một người làm nghiêng ngả chạy vào.

“Lại làm sao rồi? Chẳng lẽ chó nhà nuôi lại chết nữa?”

Vũ Kim Long vỗ bàn.

“Không! Không phải là chó nhài Là người! Trong hầm lao, Vũ Lâm bị giết hại tàn nhắn, khu vực.

khách quý của nhà họ Vũ tống cộng bị sát hại bảy người.

Thuộc hạ đã nhìn rồi, tất cả đều là một kích mất mạng! Mà dưới hầm lao đã trống không!”

“Cái gì?”

Lần này, tất cả mọi người nhà họ Vũ đều kinh hoàng đứng dậy.

Mà Vũ Văn Sơn, thân hình hơi lung lay, nín thở trầm ngâm, một câu cũng không nói Nhưng cái trán lại toát ra mồ hôi lạnh, bán đứng ông lo lắng mấy ngày nay.

“Lại có người cả gan hành hung ở nhà họ Vũ, thế Khải Minh đâu?”

Vũ Kim Long nóng nảy.

“Không thấy Khải Minh nữa!”

Tất cả mọi người đều lâm vào khủng hoảng.

Bây giờ, trời đã tối rồi Bên ngoài còn có gió lạnh thối lạnh lẽo.

Liền nhìn thấy thổi vào lá rụng trong sân, không hề về chỗ.

“Gâu gâu gâu!”

Đúng lúc này, chó nuôi ở sân sau càng sửa kịch liệt.

Tiếng kêu làm cho lòng người loạn như ma.

Lịch sử ngàn năm của nhà họ Vũ, từ trước tới giờ chưa từng có tình trạng như này.

Người nhà họ Vũ, trên tay đều có mạng người.

Bọn họ không sợ như thế.

Nhưng những thi thể đó đến từ nhà họ Vũ, lại chết ở nhà họ Vũ, Điều này càng làm cho nhà họ Vũ thấp thỏm lo Ngàn năm rồi, chưa bao giờ từng như này! €ó người thầm nghĩ trong lòng.


“Tất cả mọi người lập tức đi ra, dùng mọi biện pháp tìm ra hung thủ cho tôi, bắt lấy Khải Minh!”


Vũ Kim Long tức giận, một tay đánh nát cái bàn.


Còn Vũ Văn Sơn vẫn nhìn ra bên ngoài phòng khách, cảnh đêm tối đen.


Lúc này, ông ta nhàn nhạt mở miệng nói: “Cậu Hai, hình như….cậu ta tới rồi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK