Khi Cổ Dục đi theo Cổ Kiến Quân ra khu vườn nhỏ ở sân sau, hành động của họ cũng làm kinh động con chó kia. Con chó vừa quay đầu lại, khiến Cổ Dục có cảm giác lông tơ sau ót dựng đứng.
Bởi vì khi thấy được ánh mắt của con chó kia, hắn cũng cảm giác được một cỗ lạnh lùng trên người nó. Trong mắt của hắn, con chó kia không phải là chó. Mà là một loài mãnh thú…
"Sói?" Nhìn thấy con chó này, Cổ Dục chợt nghĩ đến đám sói trong sở thú đã từng gặp qua. Tuy bọn này đã sớm không còn hung tính. Thế nhưng, cái ánh mắt lạnh lùng của chúng giống hệt con chó này.
“Ồ! Nhóc con cậu cũng có chút hiểu biết nhỉ? Tuy nhiên đây không phải sói, nhưng mà cũng không tính là chó.” Dẫn theo Cổ Dục tới gần chiếc l*иg sắt, Cổ Kiến Quân ngồi xổm bên cạnh quan sát con chó này, trong mắt ông tràn đầy cảm xúc.
“Hả? Vậy là ý gì?” Học theo Cổ Kiến Quân ngồi xổm xuống bên cạnh, Cổ Dục cẩn thận hỏi.
“Con này là chó! Nhưng một nửa là chó, một nửa là sói. Thân thế của nó chính là vậy...” Hít một hơi thuốc lá, Cổ Kiến Quân đem chuyện con chó nói đơn giản một lần.
Con chó này mặc dù được Cổ Kiến Quân nuôi lớn, nhưng thật ra mà nói thì nó cũng không phải là chó của Cổ Kiến Quân. Bởi vì, mẹ của con chó này là một con Caucasus(+), mà con chó này là của một người chiến hữu của Cổ Kiến Quân.
(+)Là một giống chó ở Siberia, Nga... đặc biệt to lớn tương đương chó Ngao Tây Tạng, rất trung thành. Đây là một giống chó nghiệp vụ, thời Liên Xô cũ nó được coi như là Quốc Khuyển.)
Lúc trước, hai người đánh xong trận rồi xuất ngũ, vì đều là đồng hương nên cùng làm nhân viên kiểm lâm. Chỉ có đều Cổ Kiến Quân thì canh giữ tại dãy Đại Hưng An Lĩnh bên này, còn chiến hữu thì canh giữ tại dãy Đại Hưng An Lĩnh bên kia núi. Vị chiến hữu kia thông qua kết giao uống rượu với người Tây Dương, xin được một con chó con Caucasus là một giống chó vương giả. Hắn vui vẻ ghê gớm, còn không ít lần tới nơi này cười đắc ý.
Được hắn chú tâm nuôi dưỡng, con chó này có dáng vóc cực lớn lại cực kỳ ưu tú. Lúc nó trưởng thành thật sự là một con chó vương giả trong loài.
Nhưng chính bởi vì con Caucasus này quá mức ưu tú, chó bình thường nó không để vào mắt. Nhưng mà, nó lại cùng vua sói trong dãy Đại Hưng An Lĩnh ở Siberia mến nhau.
Phát hiện được việc này, chủ nhân Caucasus lập tức đem nó nhốt lại. Kết quả là trong một buổi tối, con vua sói kia lặng lẽ rời núi tiếp cận nơi ở của người kia. Một trận đại chiến người và sói diễn ra làm kinh động mọi người. Đến khi cảnh sát tới nơi thì vị chiến hữu kia của Cổ Kiến Quân đã bị sói cắn chết, mà vua sói cũng bị người kia đánh chết.
Sau đó người thân của hắn kiểm tra một số di vật, phát hiện một phong thư ghi chép lại những chuyện này cùng với một tờ di chúc. Trong di chúc có nói, nếu như hắn chết thì đem con chó này đưa cho Cổ Kiến Quân.
Cổ Kiến Quân lúc nhận được con chó này thì phát hiện nó đã mang thai. Ngay từ đầu ông đã cố chăm sóc nó thật tốt, nhưng tiếc là, con chó này đối với ai cũng rất lạnh nhạt. Cổ Kiến Quân nhìn ra, con chó này trong lòng đã có ý muốn chết. Bởi vì, chủ nhân và một nửa kia của nó đồng quy vu tận, nếu đổi là ai thì cũng không muốn sống.
Nếu như không phải trong bụng có đứa con, có lẽ nó đã sớm chết rồi.
Ý nghĩ của Cổ Kiến Quân cũng không sai, sau khi con chó này sinh ra chó con hơn một tháng. Lúc chó con vừa dứt sữa ngày thứ ba, Cổ Kiến Quân tại một sườn đồi phát hiện được thi thể của nó. Chính nó tự mình nhảy xuống núi tự sát.
Mà đầu chó con kia có lẽ vì trong thân có huyết mạch của vua sói và vua chó, cho nên từ lúc nhỏ con chó này rất khó nuôi dưỡng. Đặc điểm lớn nhất của nó chính là không thích người lạ.
Con chó này nó có trí thông minh cao, rất lanh lợi. Nó chỉ cần nhìn qua một lần kỹ xảo đi săn của những con chó Sơn Đông là đã học được. Nhưng cho dù kỹ năng huấn luyện chó của Cổ Kiến Quân rất mạnh, với lại đã nuôi dưỡng nó từ khi còn bé. Thế mà, nó xưa nay chưa từng thừa nhận Cổ Kiến Quân là chủ nhân của nó.
Thấy được Cổ Kiến Quân, đừng nói là vẫy đuôi chỉ nhìn ánh mắt của nó cũng biết. Nó không có chút tình cảm nào với Cổ Kiến Quân.
“Ực ực... con chó này, giao cho cháu sao?” Cổ Dục nghe Cổ Kiến Quân kể xong lai lịch của con chó này, không tự chủ nuốt nước miếng một cái. Hắn thấp giọng mà hỏi.
“Đây cũng có thể là một nguy cơ với cậu, có tin không? Cậu vừa mở chiếc l*иg ra, nó sẽ lập tức xông đến tấn công cậu? Con chó này không thích người lạ, nhưng ưu điểm của nó chính là đủ tàn nhẫn và hung dữ. Cậu đem nó buộc vào một chỗ trong sân nhà, thường xuyên cho nó ăn và mớm nước. Đừng nói là mấy tên vô lại, xem như là Hổ Đông Bắc hay là Gấu Nâu có tới đi nữa, thì cũng chưa chắc có thể tiến được vào sân nhà của cậu.” Chuyện xưa kể xong và một điếu thuốc cũng hút xong. Hắn tiện tay ném tàn thuốc xuống đất giẫm tắt, Cổ Kiến Quân hơi xúc động nói.
Tuy nhiên, nói xong suy nghĩ của mình, Cổ Kiến Quân vừa cười vừa bồi thêm một cậu: “Nhưng nếu mà cậu thật sự có thể nuôi dưỡng được con chó này, tôi sẽ giao nó cho cậu. Xem như là nó đã tìm được một ngôi nhà mới!”
“Ực! Được ạ!” Lại nuốt nước miếng một cái, mặc dù Cổ Dục không biết chuyện này là tốt hay xấu. Nhưng ít nhất bây giờ thì chỉ có con chó này là phù hợp với tiêu chuẩn của hắn.
Ngay lập tức Cổ Dục gọi điện cho Cổ Tấn đến đây, dù sao con chó này chắc chắn không có khả năng thả ra để dắt về. Cho nên hắn chỉ có thể mang nó đi cùng với cả chiếc l*иg này. Con chó không quá nặng Cổ Dục có thể mang được, vấn đề là cái l*иg này được hàn từ thép. Không có biện pháp nào khác, cho nên chỉ có thể gọi Cổ Tấn lái xe tới để kéo về.
Sau khi cùng Cổ Tấn đem chiếc l*иg mang về nhà, hắn đặt nó ở trước sân. Lúc này, bà nội Hai ở bên kia đang gọi hắn sang ăn điểm tâm, nhưng Cổ Dục không có vội vã đi ăn. Trước tiên hắn sang nhà bà nội Hai làm một chút cháo, tiếp đó lại đến cái giếng lấy một chút nước bên trong cho vào một cái tô. Cổ Dục chuẩn bị cho con chó này ăn uống.
Khi Cổ Dục mang nước giếng và cháo đi tới cạnh chiếc l*иg ở trước sân, con chó đột nhiên đứng lên. Mà thấy được cảnh này, Cổ Dục có chút sợ hết hồn.
Bởi vì, lúc con chó này nằm hắn không cảm nhận được vóc dáng. Hiện tại, nó vừa đứng lên thì hắn thấy kích cỡ này quả thật rất lớn. Chiều cao từ chân đến vai của nó ước chừng 1 mét, so với những con Caucasus thông thường còn lớn hơn chút. Nhìn qua đúng là dọa người.
“Chuẩn bị cho mày một ít thức ăn, đừng có dọa tao nha.” Nhìn thấy cái ánh mắt lạnh căm của con chó, Cổ Dục chậm rãi đem hai cái tô đựng thức ăn và nước từ cái lỗ nhỏ trên chiếc l*иg đưa vào.
Sau khi hai cái tô được đưa vào bên trong l*иg. Đầu tiên con chó ngửi hai bên trái phải, tiếp đó nó không để ý đến tô cháo mà lập tức bắt đầu uống nước giếng trong tô. Hơn nữa, còn uống cực kỳ nhanh, nhưng lại rất cẩn thận không để sót một giọt nào.
Thấy được tình huống này, Cổ Dục càng khẳng định nước giếng này chắc chắn là thứ tốt.
Thừa dịp con chó đang uống nước, Cổ Dục do dự một chút rồi đưa tay vào sờ lỗ tai của nó. Thấy Cổ Dục đưa tay vào, con chó liền dừng lại động tác của mình hai mắt nó nhìn chằm chằm vào Cổ Dục. Nhưng mà nó cũng không có ý muốn tấn công hắn.
Nó để Cổ Dục sờ lên đầu, sau đó lại tiếp tục cúi đầu xuống uống nước.
"Ài! Đúng thế! Sau này muốn được uống nước, thì phải nghe lời biết chưa. Nếu mày đã là chó của tao, vậy thì phải cần đặt cho mày một cái tên. Nhìn mày vừa có màu xám lại có chút màu đen, vậy thì gọi là Đại Hôi được không? Hay là Hôi Cẩu Tử? Hôi Thái Lang? Tiểu Hôi Hôi?" Nhìn thấy con chó không hề phản kháng, Cổ Dục tạm thời yên tâm. Nhìn thấy hiệu quả của nước giếng, hắn đối với việc thuần phục con chó này rất có lòng tin.
Tất nhiên, đã xác định con chó này là của hắn, vậy thì phải đặt cho nó một cái tên mới được. Nhưng mà đặt cái tên gì cho hợp lý đây?
Có rồi!
Cổ Dục đúng là có chút tài năng trong việc đặt tên.
Trong lúc hắn đang xoắn não suy nghĩ, đột nhiên thấy được ở phía xa nơi nơi đều là dãy núi liên tiếp. Cổ dục chợt nhớ ra một cái tên.
"Nếu cha mẹ của mày gặp nhau là ở trong núi rừng. Hơn nữa, còn là vua sói và vua chó. Vậy sau này, cứ gọi mày là… Vua Núi!"
Con chó vốn không có động tĩnh đang chăm chú uống nước. Lúc này nghe được lời nói của Cổ Dục, nó đột nhiên ngừng lại hai mắt lúc trước còn lạnh nhạt thì hiện tại loé lên một tia vui vẻ. Dường như nó rất thích cái tên này…
Được rồi! Đây là hắn bắt nạt con chó chưa từng xem Bên cạnh đó, cái tên này là thứ duy nhất mà nó có phản ứng. Cổ Dục thật sự lười phải suy nghĩ thêm, thế là quyết định chọn cái tên Vua Núi!
Bởi vì khi thấy được ánh mắt của con chó kia, hắn cũng cảm giác được một cỗ lạnh lùng trên người nó. Trong mắt của hắn, con chó kia không phải là chó. Mà là một loài mãnh thú…
"Sói?" Nhìn thấy con chó này, Cổ Dục chợt nghĩ đến đám sói trong sở thú đã từng gặp qua. Tuy bọn này đã sớm không còn hung tính. Thế nhưng, cái ánh mắt lạnh lùng của chúng giống hệt con chó này.
“Ồ! Nhóc con cậu cũng có chút hiểu biết nhỉ? Tuy nhiên đây không phải sói, nhưng mà cũng không tính là chó.” Dẫn theo Cổ Dục tới gần chiếc l*иg sắt, Cổ Kiến Quân ngồi xổm bên cạnh quan sát con chó này, trong mắt ông tràn đầy cảm xúc.
“Hả? Vậy là ý gì?” Học theo Cổ Kiến Quân ngồi xổm xuống bên cạnh, Cổ Dục cẩn thận hỏi.
“Con này là chó! Nhưng một nửa là chó, một nửa là sói. Thân thế của nó chính là vậy...” Hít một hơi thuốc lá, Cổ Kiến Quân đem chuyện con chó nói đơn giản một lần.
Con chó này mặc dù được Cổ Kiến Quân nuôi lớn, nhưng thật ra mà nói thì nó cũng không phải là chó của Cổ Kiến Quân. Bởi vì, mẹ của con chó này là một con Caucasus(+), mà con chó này là của một người chiến hữu của Cổ Kiến Quân.
(+)Là một giống chó ở Siberia, Nga... đặc biệt to lớn tương đương chó Ngao Tây Tạng, rất trung thành. Đây là một giống chó nghiệp vụ, thời Liên Xô cũ nó được coi như là Quốc Khuyển.)
Lúc trước, hai người đánh xong trận rồi xuất ngũ, vì đều là đồng hương nên cùng làm nhân viên kiểm lâm. Chỉ có đều Cổ Kiến Quân thì canh giữ tại dãy Đại Hưng An Lĩnh bên này, còn chiến hữu thì canh giữ tại dãy Đại Hưng An Lĩnh bên kia núi. Vị chiến hữu kia thông qua kết giao uống rượu với người Tây Dương, xin được một con chó con Caucasus là một giống chó vương giả. Hắn vui vẻ ghê gớm, còn không ít lần tới nơi này cười đắc ý.
Được hắn chú tâm nuôi dưỡng, con chó này có dáng vóc cực lớn lại cực kỳ ưu tú. Lúc nó trưởng thành thật sự là một con chó vương giả trong loài.
Nhưng chính bởi vì con Caucasus này quá mức ưu tú, chó bình thường nó không để vào mắt. Nhưng mà, nó lại cùng vua sói trong dãy Đại Hưng An Lĩnh ở Siberia mến nhau.
Phát hiện được việc này, chủ nhân Caucasus lập tức đem nó nhốt lại. Kết quả là trong một buổi tối, con vua sói kia lặng lẽ rời núi tiếp cận nơi ở của người kia. Một trận đại chiến người và sói diễn ra làm kinh động mọi người. Đến khi cảnh sát tới nơi thì vị chiến hữu kia của Cổ Kiến Quân đã bị sói cắn chết, mà vua sói cũng bị người kia đánh chết.
Sau đó người thân của hắn kiểm tra một số di vật, phát hiện một phong thư ghi chép lại những chuyện này cùng với một tờ di chúc. Trong di chúc có nói, nếu như hắn chết thì đem con chó này đưa cho Cổ Kiến Quân.
Cổ Kiến Quân lúc nhận được con chó này thì phát hiện nó đã mang thai. Ngay từ đầu ông đã cố chăm sóc nó thật tốt, nhưng tiếc là, con chó này đối với ai cũng rất lạnh nhạt. Cổ Kiến Quân nhìn ra, con chó này trong lòng đã có ý muốn chết. Bởi vì, chủ nhân và một nửa kia của nó đồng quy vu tận, nếu đổi là ai thì cũng không muốn sống.
Nếu như không phải trong bụng có đứa con, có lẽ nó đã sớm chết rồi.
Ý nghĩ của Cổ Kiến Quân cũng không sai, sau khi con chó này sinh ra chó con hơn một tháng. Lúc chó con vừa dứt sữa ngày thứ ba, Cổ Kiến Quân tại một sườn đồi phát hiện được thi thể của nó. Chính nó tự mình nhảy xuống núi tự sát.
Mà đầu chó con kia có lẽ vì trong thân có huyết mạch của vua sói và vua chó, cho nên từ lúc nhỏ con chó này rất khó nuôi dưỡng. Đặc điểm lớn nhất của nó chính là không thích người lạ.
Con chó này nó có trí thông minh cao, rất lanh lợi. Nó chỉ cần nhìn qua một lần kỹ xảo đi săn của những con chó Sơn Đông là đã học được. Nhưng cho dù kỹ năng huấn luyện chó của Cổ Kiến Quân rất mạnh, với lại đã nuôi dưỡng nó từ khi còn bé. Thế mà, nó xưa nay chưa từng thừa nhận Cổ Kiến Quân là chủ nhân của nó.
Thấy được Cổ Kiến Quân, đừng nói là vẫy đuôi chỉ nhìn ánh mắt của nó cũng biết. Nó không có chút tình cảm nào với Cổ Kiến Quân.
“Ực ực... con chó này, giao cho cháu sao?” Cổ Dục nghe Cổ Kiến Quân kể xong lai lịch của con chó này, không tự chủ nuốt nước miếng một cái. Hắn thấp giọng mà hỏi.
“Đây cũng có thể là một nguy cơ với cậu, có tin không? Cậu vừa mở chiếc l*иg ra, nó sẽ lập tức xông đến tấn công cậu? Con chó này không thích người lạ, nhưng ưu điểm của nó chính là đủ tàn nhẫn và hung dữ. Cậu đem nó buộc vào một chỗ trong sân nhà, thường xuyên cho nó ăn và mớm nước. Đừng nói là mấy tên vô lại, xem như là Hổ Đông Bắc hay là Gấu Nâu có tới đi nữa, thì cũng chưa chắc có thể tiến được vào sân nhà của cậu.” Chuyện xưa kể xong và một điếu thuốc cũng hút xong. Hắn tiện tay ném tàn thuốc xuống đất giẫm tắt, Cổ Kiến Quân hơi xúc động nói.
Tuy nhiên, nói xong suy nghĩ của mình, Cổ Kiến Quân vừa cười vừa bồi thêm một cậu: “Nhưng nếu mà cậu thật sự có thể nuôi dưỡng được con chó này, tôi sẽ giao nó cho cậu. Xem như là nó đã tìm được một ngôi nhà mới!”
“Ực! Được ạ!” Lại nuốt nước miếng một cái, mặc dù Cổ Dục không biết chuyện này là tốt hay xấu. Nhưng ít nhất bây giờ thì chỉ có con chó này là phù hợp với tiêu chuẩn của hắn.
Ngay lập tức Cổ Dục gọi điện cho Cổ Tấn đến đây, dù sao con chó này chắc chắn không có khả năng thả ra để dắt về. Cho nên hắn chỉ có thể mang nó đi cùng với cả chiếc l*иg này. Con chó không quá nặng Cổ Dục có thể mang được, vấn đề là cái l*иg này được hàn từ thép. Không có biện pháp nào khác, cho nên chỉ có thể gọi Cổ Tấn lái xe tới để kéo về.
Sau khi cùng Cổ Tấn đem chiếc l*иg mang về nhà, hắn đặt nó ở trước sân. Lúc này, bà nội Hai ở bên kia đang gọi hắn sang ăn điểm tâm, nhưng Cổ Dục không có vội vã đi ăn. Trước tiên hắn sang nhà bà nội Hai làm một chút cháo, tiếp đó lại đến cái giếng lấy một chút nước bên trong cho vào một cái tô. Cổ Dục chuẩn bị cho con chó này ăn uống.
Khi Cổ Dục mang nước giếng và cháo đi tới cạnh chiếc l*иg ở trước sân, con chó đột nhiên đứng lên. Mà thấy được cảnh này, Cổ Dục có chút sợ hết hồn.
Bởi vì, lúc con chó này nằm hắn không cảm nhận được vóc dáng. Hiện tại, nó vừa đứng lên thì hắn thấy kích cỡ này quả thật rất lớn. Chiều cao từ chân đến vai của nó ước chừng 1 mét, so với những con Caucasus thông thường còn lớn hơn chút. Nhìn qua đúng là dọa người.
“Chuẩn bị cho mày một ít thức ăn, đừng có dọa tao nha.” Nhìn thấy cái ánh mắt lạnh căm của con chó, Cổ Dục chậm rãi đem hai cái tô đựng thức ăn và nước từ cái lỗ nhỏ trên chiếc l*иg đưa vào.
Sau khi hai cái tô được đưa vào bên trong l*иg. Đầu tiên con chó ngửi hai bên trái phải, tiếp đó nó không để ý đến tô cháo mà lập tức bắt đầu uống nước giếng trong tô. Hơn nữa, còn uống cực kỳ nhanh, nhưng lại rất cẩn thận không để sót một giọt nào.
Thấy được tình huống này, Cổ Dục càng khẳng định nước giếng này chắc chắn là thứ tốt.
Thừa dịp con chó đang uống nước, Cổ Dục do dự một chút rồi đưa tay vào sờ lỗ tai của nó. Thấy Cổ Dục đưa tay vào, con chó liền dừng lại động tác của mình hai mắt nó nhìn chằm chằm vào Cổ Dục. Nhưng mà nó cũng không có ý muốn tấn công hắn.
Nó để Cổ Dục sờ lên đầu, sau đó lại tiếp tục cúi đầu xuống uống nước.
"Ài! Đúng thế! Sau này muốn được uống nước, thì phải nghe lời biết chưa. Nếu mày đã là chó của tao, vậy thì phải cần đặt cho mày một cái tên. Nhìn mày vừa có màu xám lại có chút màu đen, vậy thì gọi là Đại Hôi được không? Hay là Hôi Cẩu Tử? Hôi Thái Lang? Tiểu Hôi Hôi?" Nhìn thấy con chó không hề phản kháng, Cổ Dục tạm thời yên tâm. Nhìn thấy hiệu quả của nước giếng, hắn đối với việc thuần phục con chó này rất có lòng tin.
Tất nhiên, đã xác định con chó này là của hắn, vậy thì phải đặt cho nó một cái tên mới được. Nhưng mà đặt cái tên gì cho hợp lý đây?
Có rồi!
Cổ Dục đúng là có chút tài năng trong việc đặt tên.
Trong lúc hắn đang xoắn não suy nghĩ, đột nhiên thấy được ở phía xa nơi nơi đều là dãy núi liên tiếp. Cổ dục chợt nhớ ra một cái tên.
"Nếu cha mẹ của mày gặp nhau là ở trong núi rừng. Hơn nữa, còn là vua sói và vua chó. Vậy sau này, cứ gọi mày là… Vua Núi!"
Con chó vốn không có động tĩnh đang chăm chú uống nước. Lúc này nghe được lời nói của Cổ Dục, nó đột nhiên ngừng lại hai mắt lúc trước còn lạnh nhạt thì hiện tại loé lên một tia vui vẻ. Dường như nó rất thích cái tên này…
Được rồi! Đây là hắn bắt nạt con chó chưa từng xem Bên cạnh đó, cái tên này là thứ duy nhất mà nó có phản ứng. Cổ Dục thật sự lười phải suy nghĩ thêm, thế là quyết định chọn cái tên Vua Núi!