Chương 187: Chuyên gia về trà
Lập tức Cổ Dục dẫn ông cụ đi ra vườn ở sau nhà. Khi bọn họ vừa tiến đến, ở phía xa lợn rừng Bạo Quân cùng Vua Bầu Trời đậu ở trên cây đang chuẩn bị nghỉ ngơi, lúc này thấy hai người đi tới thì nhìn về phía bọn họ.
Bạo quân cùng Vua Bầu Trời, Tống lão vừa rồi cũng đã nhìn thấy. Lần đầu tiên khi mới nhìn thấy lúc đó ông cũng sợ hết hồn, chẳng qua khi quay sang nhìn Cổ Dục vẻ mặt vẫn bình tĩnh. Thì ông biết, hai con vật này chắc hẳn là do Cổ Dục nuôi, mặc dù bọn chúng có vẻ đối với ông rất là cảnh giác, nhưng hẳn là không có ác ý gì.
Miễn cưỡng hướng về phía Bạo Quân cùng Vua Bầu Trời nở nụ cười, ông cụ Tống đi tới phía trước cây trà.
“Long Tỉnh...... Đúng là cây trà Tây Hồ! Không tệ, không đúng, làm sao nó có thể phát triển tươi tốt như thế này? Đây là đại hồng bào sao?” Khi sự chú ý của ông chuyển lên trên cây trà, trong nháy mắt ông lập tức trợn tròn kinh ngạc. Bởi vì hai cây trà vừa rồi còn ở phía xa nên ông không có chú ý tới.
Mà sau khi xem xét kỹ thì ông cảm thấy kinh ngạc. Quá tuyệt! Hai cây trà này vậy mà là hai cây trà đứng đầu trong các loại trà.
Mặc dù do Cổ Dục trong một khoảng thời gian dài không có chăm sóc, cho nên chúng phát triển có chút rối loạn. Nhưng mặc kệ kết cấu bên ngoài có chút không đẹp thì mùi thơm của lá trà tuyệt đối không thể sai được. Tuyệt đối là loại cực phẩm trong cực phẩm.
Nghĩ tới đây, ông cụ Tống còn cố ý hái hai cái lá, tiếp đó xoa xoa để nó trở thành mảnh vụn rồi ngửi thử một cái. Lúc này mùi hương của Long Tỉnh cùng Đại hồng bào chính gốc trực tiếp tràn vào lỗ mũi của ông, khiến cho ông không khỏi giật mình. Hương vị của loại trà này đúng là quá cực phẩm!
Mà nghĩ tới đây ông không khỏi nhìn về phía Cổ Dục, sắc mặt cổ quái lại còn lộ ra vẻ phẫn nộ. Nhìn vẻ mặt của ông cụ Tống, Cổ Dục cũng nghi hoặc không hiểu ông ấy là muốn làm cái gì đây?
“Tiểu Cổ! Cậu đúng là phí phạm của trời nha!” Chỉ vào hai bụi cây trà, ông cụ Tống có chút đau lòng nhức óc nói. Mà sau khi nghe ông ấy nói như thế, Cổ Dục càng nghi ngờ hơn, chẳng lẽ cây trà này cũng là thứ đồ tốt sao?
Ông nội... Ông không có… À! Ông nội của tôi không có gây thêm phiền phức cho anh chứ !”
"À, hẳn là không rồi, ha ha.” Nghe được lời nói của cô gái xinh đẹp này, Cổ Dục gãi đầu một cái. Ngoại trừ có chút tự nhiên quá mức, dường như ông cụ thật sự không có mang phiền phức gì thêm cho mình, Ài! Cứ coi là như vậy đi.....
Kể từ lúc xem mấy cây trà của Cổ Dục ở sân sau, ông cụ Tống liền cầm một cái rổ nhỏ, bắt đầu hái lá trà. Đồng thời ông cũng dạy Cổ Dục hái lá trà, nói cho hắn biết cái gì gọi là mầm, như thế nào là tươi. Sau đó vừa hái, vừa nói với Cổ Dục ngày mai ông sẽ đem lá trà đi xào, sau đó ông sẽ đem qua cho hắn.
Thật ra Cổ Dục đối với việc uống trà cũng không có hứng thú quá lớn.
Lúc trước không có nước giếng, hắn thích nhất là uống Coca Cola, bởi vì vật này thật sự có thể làm người ta sảng khoái. Về sau có nước giếng, nên hắn uống nước giếng. Bây giờ có nước đào, hắn bắt đầu uống nước đào. Mặc dù Khổng Hạo Văn đưa tới cho hắn không ít lá trà, nhưng Cổ Dục lại không quá thích uống. Chỉ thỉnh thoảng uống nếu như buổi trưa làm việc quá nhiều hoặc đi đi lại lại nhiều, khi đó hắn mới pha một bình trà để uống.
Cũng chính bởi vì vậy, mặc dù hắn có trồng hai cây trà. Thế nhưng chưa từng hái lá trà, trong mắt hắn hai cây trà kia chẳng khác gì cây cảnh là mấy.
Tuy nhiên ông cụ Tống đối với việc hái trà đúng thật là làm không biết mệt, ông ở phía khu vườn phía sau nhà của Cổ Dục hái hơn một giờ. Mãi cho đến khi có một chiếc xe dừng lại trước cửa nhà của Cổ Dục, tiếp đó có một cô gái từ trên xe bước xuống, nhìn cô so với Cổ Dục cũng không lớn hơn là bao.
Cô gái này rất xinh đẹp, ở trong mắt Cổ Dục cho dù là những ngôi sao điện ảnh xinh đẹp kia cũng so với cô gái này cũng không bằng. Có lẽ chỉ có Tiết Thanh Huyến mới có thể so sánh được với cô gái này.
Cô ấy cao chừng 1m7, mặc trên người một bộ đồ màu trắng trông giống Hán phục. Thế nhưng lại không giống như là Hán phục có váy dài và rất rườm rà. Cụ thể gọi thế nào, Cổ Dục là một tên thẳng nam nên chắc chắn không thể biết.
Một mái tóc dài đen nhánh xõa trên bờ vai, làn da mịn màng, khuôn mặt nhỏ nhắn, có chút giống nét mặt trẻ con. Mắt cô to, cằm đầy đặn, mũi cao, khiến cho người ta lần đầu tiên nhìn thấy có loại cảm giác kinh ngạc, quả thật cô ấy cực kỳ xinh đẹp.
Thế nhưng lại không cho người ta có cảm giác nồng nhiệt, hay là vui vẻ. Ngược lại khiến người ta có một loại cảm giác rất lạnh nhạt, giống như là vẻ đẹp của thiên nhiên hay là hương thơm của hoa lan.
Cảm giác cô ấy giống như chị gái hàng xóm? Đúng vậy! Mặc dù không biết cô ấy và Cổ Dục ai lớn hơn, nhưng đúng là cho người ta có một loại cảm giác như thế.
Đương nhiên, nãy giờ những suy nghĩ này toàn bộ đều là của Cổ Dục thôi, loại đầu gỗ như hắn thế này thì sẽ không chủ động tán gái. Mấy em gái muốn trêu chọc hắn đoán chừng đều không thể trêu chọc nổi.
“Ai, Tiểu Mính! Cháu tới rồi sao, ông hái sắp xong rồi chờ ông một chút!” Có thể là do nghe được âm thanh Cổ Dục trò chuyện với cô gái, lúc này ông cụ Tống cũng nghiêng đầu ra rồi cười ha hả nói.
“Được ạ! Thực sự đã cho anh thêm phiền phức rồi.” Nhìn dáng vẻ quen thuộc của ông nội, cô gái này có chút lúng túng nhìn Cổ Dục nói một câu, mà Cổ Dục cũng khoát tay không thèm để ý .
Tiếp đó hắn cùng cô gái này hầu như không có tiếp tục nói chuyện.
Cổ Dục không phải loại nói chuyện ba hoa, chủ động cùng con gái nói chuyện trên trời dưới đất. Mà cô gái kia rõ ràng cũng không phải loại người ưa thích cùng người khác nói chuyện. Cho nên hai người cũng chỉ đứng ở đó đợi ông cụ Tống hái xuống mấy chồi non cuối cùng, cũng không có phát ra tiếng động gì.