Chương 436: Còn quá nhỏ
“Đừng đùa nữa…” Nghe Phùng Thư Nhân nói như vậy, Cổ Dục theo bản năng lập tức bác bỏ.
“Cháu không có đùa, là nghiêm túc, cực kỳ nghiêm túc.” Nhận thấy Cổ Dục không chút suy nghĩ mà bác bỏ lời nói của mình, sắc mặt Phùng Thư Nhân đang ủ rủ ngay lập tức nổi giận nói.
“Cháu còn quá nhỏ.” Nhìn cô nhóc đang tức giận, Cổ Dục gãi đầu một cái. Đúng là hắn cũng cảm nhận được sự nghiêm túc trong lời nói của Phùng Thư Nhân. Nhưng phần tình cảm này, làm sao hắn có thể dễ dàng tiếp nhận đây chứ.
“Cháu nhỏ chỗ nào chứ?” Nghe Cổ Dục nói mình còn nhỏ, Phùng Thư Nhân ưỡn người ra làm ra dáng vẻ không phục đáp lại. Thật ra, Phùng Thư Nhân mặc dù tuổi còn khá nhỏ, khuôn mặt và dáng người cũng chưa phát triển hết, nhưng chính xác cũng không thể tính là nhỏ.
Cho dù không đến mức mê người giống như Lâm Lôi hay Lý Vân Vân, nhưng cũng rất hấp dẫn ánh mắt người khác.
Nhìn cô nhóc một cái, tiếp đó Cổ Dục vẫn là thu ánh mắt về.
“Chỗ nào cũng còn nhỏ!” Cổ Dục chỉ có thể đành trái lương tâm mà nói.
“Gì chứ, chú nhìn xem nhỏ chỗ nào!” Thấy dáng vẻ của Cổ Dục như vậy, Phùng Thư Nhân nhỏ giọng lầm bầm một câu. Sau đó, vậy mà ở trước mặt Cổ Dục, cô nhóc kéo của lên góc áo của mình.
Thế nhưng chỉ vừa kéo lên được một chút, Cổ Dục đã đè tay cô nhóc lại.
“Được rồi, được rồi, được rồi, không nhỏ, không nhỏ. Nhưng mà, chú nói thật với cháu, ngoại trừ có Tống Mính là bạn gái chính thức. Chú còn có dì Lý của cháu, còn có Lâm Lôi nữa cũng có quan hệ kia, hiểu không?” Nhìn vào ánh mặt giận dữ của Phùng Thư Nhân, Cổ Dục do dự hồi lâu. Cuối cùng không còn cách nào khác là nói rõ ràng cho cô nhóc biết. Nếu như mà không nói rõ, Cổ Dục chỉ sợ không cô nhóc này không biết sẽ tiếp tục làm chuyện ngu xuẩn gì nữa.
Quả nhiên, sau khi Cổ Dục nói xong, bàn tay Phùng Thư Nhân vốn còn đang giãy giụa đã chậm rãi thả xuống.
Thấy cô nhóc không giãy giụa nữa, Cổ Dục mới buông lỏng tay ra.
“Cháu đã sớm cảm thấy giữa các người có chuyện gì đó. Không nghĩ tới, đúng là thực sự có chuyện… Bắt đầu từ lúc nào vậy?” Ngồi lại vị trí của mình, Phùng Thư Nhân im lặng rồi nhỏ giọng hỏi. Nhìn dáng vẻ hồn bay phách lạc của cô, Cổ Dục không khỏi gãi đầu một cái.
Nhưng bây giờ không phải là thời điểm thích hợp để do dự. Phùng Thư Nhân quả thật còn quá nhỏ, nhân sinh quan, giá trị quan của cô nhóc này còn chưa tới đâu. Cổ Dục không thể kéo cô theo, làm hại đến nha đầu này.
“Đã được một thời gian rồi.” Suy nghĩ một chút, Cổ Dục trực tiếp mở miệng nói ra.
“Được, cháu hiểu rồi!” Lau mặt một cái, Phùng Thư mạnh miệng nói. Sau đó nhìn nhìn ra phía bên ngoài cửa sổ. Có lẽ, cô nhóc đã thật sự thông suốt, Cổ Dục cũng thở dài một hơi rồi lái xe trở về.
Lúc bọn họ trở về vẫn còn tương đối sớm. Sau khi xe dừng lại, Phùng Thư Nhân lập tức nhảy xuống xe, chủ động đi qua dạy Cổ Tú Tú và Lưu Phi Phi làm bài tập.
Nhìn dáng vẻ của cô nàng, Cổ Dục có chút không nói nên lời.
Lâm Lôi và Lý Vân Vân cũng nhận thấy sự khác thường của Phùng Thư Nhân.
Thế là buổi tối lúc hắn đang nấu cơm, hai người bèn hành động, cùng lúc nhìn về phía Cổ Dục.
“Anh cùng Phùng Thư Nhân hôm nay đi chơi ở đâu vậy? Vì sao lúc trở về, dường như con bé có chút rầu rĩ không vui?” Lâm Lôi đi tới kế bên Cổ Dục, nhỏ giọng hỏi.
“Hôm nay anh đã nói chuyện của chúng ta cho con bé.” Nhìn Lâm Lôi đang tra hỏi, lại nhìn tới ánh mắt tò mò của Lý Vân Vân bên cạnh, hắn chọn kể một phần của câu chuyện cho các cô.
“Ài! Em vốn không định nói cho con bé biết sớm như vậy. Nhưng mà như vậy cũng tốt, nói sớm một chút, giải thoát cũng sớm một chút.” Nghe Cổ Dục nói như vậy, Lâm Lôi không khỏi thở dài một hơi, có hơi đắn đo đáp lại. Nhưng cô cuối cùng cũng suy nghĩ thoáng hơn.
“Lại nói tới, chúng ta quen nhau cũng được một thời gian rồi, lúc nào thì có thể…” Nhìn ra Lâm Lôi đã nghĩ thông suốt rồi. Lúc này, Cổ Dục cũng buông con dao đang cầm trong tay xuống. Sau đó mỗi tay một người, vòng qua eo của Lý Vân Vân và Lâm Lôi, dò hỏi.
Mặc dù Cổ Dục không nói rõ ràng là cái gì, nhưng hai người họ cũng không ngốc, cũng biết rõ hắn đang nói đến cái gì. Khuôn mặt Lý Vân Vân và Lâm Lôi lập tức đỏ lên.
“Chờ, chờ lúc nào có cơ hội đi...” Vùng vẫy một hồi, hai người từ trong ngực Cổ Dục thoát ra, sau đó liếc nhau một cái. Chuyện này, kỳ thật hai người họ cũng có một chút khẩn trương…
Một bữa cơm tối, không khí diễn ra vô cùng bình thường. Sau khi Cổ Dục tiễn mấy người Lý Vân Vân và Lâm Lôi về, hắn cũng lên lầu hai, rửa mặt rồi lên giường nằm. Cả ngày hôm nay dường như hắn chưa được nghỉ ngơi lần nào, quả thật có chút nhớ cái giường thân yêu.
Đương nhiên là, nếu như trên giường có thêm một người nữa thì càng tốt hơn.
Cổ Dục ở bên đây không tim không phổi chuẩn bị đi ngủ. Còn phía bên kia, Lý Vân Vân sau khi về nhà, nên làm gì thì cũng tự mình đi làm.
Mà Lâm Lôi và Phùng Thư Nhân sau khi về đến nhà cũng không nói lời nào. Rốt cuộc, dù sao Lâm Lôi và cha của Phùng Thư Nhân cũng không phải chân chính kết hôn, quan hệ giữa hai người rất phức tạp. Hơn nữa họ cũng không có chuyện gì để nói với nhau.
Sau khi rửa mặt, Phùng Thư Nhân cũng trở về phòng của mình.
Sau đó, cô phát hiện, điện thoại di động của mình vậy mà có hơn mười thông báo.
Mở ra xem, cô phát hiện thông báo đều là tin nhắn của Đình Đình và Lữ Thi Văn.
Kỳ thật lúc đó khi đang ăn cơm, cô đã muốn đem hai người này kéo vào danh sách đen. Làm gì có chị em nào ở trước mặt mình câu dẫn người đàn ông mà mình yêu thích chứ?
Nhưng vừa rồi cô tỏ tình với Cổ Dục, quên mất đi chuyện này. Phùng Thư Nhân đang chuẩn bị kéo bọn họ vào danh sách đen, lại nhìn thấy tin nhắn của bọn họ.