Chương 388: Chocolate
Nhà kính đã lắp đặt xong, anh ta cũng đi kiểm tra một lượt cho đến khi không thấy bất kỳ vấn đề gì. Mặc dù Cổ Dục cũng không vội vàng, hắn nói rằng trước mùa đông hoàn thành là được. Nhưng anh ta không muốn như vậy.
Đây chính là một công trình lớn, xong sớm một chút, anh ta cũng yên tâm hơn một chút.
Cho nên hôm nay buổi sáng đến nơi này, anh ta lập tức bắt đầu lắp đặt, sau đó thì lắp kính vào vị trí. Bởi vì tránh kéo dài thời gian, cho nên anh ta còn gọi thêm rất nhiều người đến thi công.
Do đó, hôm nay Cổ Dục cố ý gọi hết đám động vật nuôi đi vào bên trong phòng, không có việc thì không cho đi ra ngoài. Bên ngoài chỉ cần có hắn, Lâm Lôi, Lý Vân Vân và Phùng Thư Nhân đứng nhìn là được.
Thật không nghĩ tới, hắn vừa mới chọn xong mấy quả óc chó thì Khổng Hạo Văn lại đến.
“Chú em đúng là biết hưởng thụ. Chậc chậc! À đúng rồi! Cái này cho chú!” Nhìn thấy đám công nhân đang bận tíu tít, Khổng Hạo Văn hơi nhỏ giọng lầm bẩm. Sau đó tay cầm ra một thứ đưa cho Cổ Dục.
Khổng Hạo Văn rất hay đến nhà Cổ Dục chơi. Trên cơ bản thì mỗi tuần sẽ đến một lần, thức ra là muốn đến ăn chực. Mà mỗi lần đến anh ta rất ít khi đến tay không.
Lúc trước khi còn chưa quá quen biết, anh ta thường xuyên cầm đến rượu hoặc thuốc lá hay thứ gì đó. Mặc dù toàn là đồ đắt tiền, nhưng đối với Cổ Dục lại không có ý nghĩa gì.
Bởi vì Cổ Dục không hút thuốc lá, rượu thì bọn họ thỉnh thoảng mới uống một chút.
Có điều, kể từ khi Cổ Dục ngâm rượu, anh ta phát hiện ra rượu của mình có chút không ra hồn gì. Cho nên anh ta cũng không mang rượu đến cho Cổ Dục nữa, nhưng lúc bình thường cũng sẽ không đến tay không. Đương nhiên, Cổ Dục cũng không muốn nhận đồ của anh ta.
Thế nhưng nhìn từ góc độ của Khổng Hạo Văn, đến ăn chực là không được đi tay không. Đây là truyền thống của gia đình cho nên không cần nói lại. Do đó Cổ Dục cũng đành miễn cường không đề cập tới nữa.
Bởi vì về sau, đồ Khổng Hạo Văn mang đến cũng không nói là quá quý giá. Đem so sánh mà nói, ví dụ Khổng Hạo Văn bình thường thích nhất là uống bia, bia có giá một tệ một chai, anh ta sẽ mang đến một két bia. Mặc dù so với thuốc lá và rượu có giá thấp hơn, nhưng cũng sẽ không thấp hơn quá nhiều.
Thế nhưng hôm nay anh ta lại mang theo thứ khác.
Bởi vì cái này là mấy hộp Chocolate…?
“Ặc, cái này?…” cầm mấy hộp Chocolate. Cổ Dục hơi nghi ngờ, anh ta nghĩ thế nào mà lại tặng hắn Chocolate?
“Hắc hắc, không phải tôi nói với chú em là tôi có đối tượng sao, quan hệ vẫn đang tiến triển. Mấy hôm trước, nhà cô ấy đi Châu Âu chơi nên đã mang về cho anh đấy.” Nhìn ánh mắt Cổ Dục, Khổng Hạo Văn cười hì hì rồi mở ra một hộp Chocolate. Tiếp đó cầm lấy một viên ném vào miệng ăn.
“Oa, có Chocolate! Tú Tú, Phi Phi, đến đây nhanh, có Chocolate này.” Nghe thấy âm thanh ở đằng trước nhà, Phùng Thư Nhân cũng chạy ra xem, liếc mắt đã nhìn thấy Cổ Dục và Khổng Hạo Văn, còn cả Chocolate trên tay Cổ Dục.
Nghe có Chocolate ăn, Cổ Tú Tú và Lưu Phi Phi đều chạy tới, mỗi người cầm một viên vui vẻ ăn. Sau đó vừa ăn vừa khen ngon.
Chính xác, thì từ xưa đến nay người Trung Quốc không ăn thứ này. Mặc dù trong nước có rất nhiều hãng sản xuất, nhưng họ vẫn thích lựa chọn những thương hiệu và hương vị đến từ nước ngoài, như vậy sẽ ngon hơn một chút. Đặc biệt là một số nhà máy sản xuất Chocolate thủ công ở châu Âu.
Những loại Chocolate này chắc chắn là bạn gái của Khổng Hạo Văn đã chọn lựa tỉ mỉ để mang về. Hương vị dĩ nhiên là rất tốt.
Nhìn thấy bọn trẻ ăn vui vẻ như vậy, Cổ Dục không khỏi nở nụ cười. Tiếp đó, một loại trêu đùa ác ý dâng lên trong lòng của hắn
“Chocolate ăn ngon không?” Nhìn bọn trẻ, Cổ Dục cười ha hả hỏi.
“Ăn ngon ạ!”
“Chú không ăn sao?”
“Vâng, ăn ngon lắm!”
Nghe được lời Cổ Dục, Phùng Thư Nhân, Cổ Tú Tú và Lưu Phi Phi đều đứng lên, mà nghe được lời khen, Khổng Hạo Văn không nhịn được cười đắc ý. Chocolate anh ta ăn đều là loại ngon, sao có thể kém được.
“Các cháu biết không? Kỳ thật loại các cháu đang ăn ngoại trừ Chocolate còn có một ít xác côn trùng, lông chuột, phân chim….” Cổ Dục vừa nói vừa giơ ngón tay đếm. Nghe được lời Cổ Dục, bốn người bên này không khỏi biến sắc.
“Khục, chú em cứ nói đùa.” Khổng Hạo Văn một mặt không tin, lúng túng ho một tiếng. Thấy anh ta không tin, Cổ Dục cũng từ từ nói đến cách chế biến Chocolate.
Đều biết, nguyên liệu Chocolate làm từ hạt ca cao, cây này có nguồn gốc từ Nam Mỹ, bây giờ vùng ven xích đạo mới có thể trồng một ít. Đây cũng là nguyên nhân trong nước Chocolate không có tên tuổi, bởi vì trong nước không có trồng loại cây này.
Cây này là cây chịu nóng, những nơi khác đều không trồng được.
Mà những quốc gia gần vùng xích đạo, mọi người cũng biết, là một số nước chưa phát triển. Dưới tình huống ấm no còn khó có được, điều kiện vệ sinh tất nhiên là không được tốt. Nhưng mà ca cao sau khi lấy xong phải sấy khô tại chỗ, còn phải phơi trên mặt đất lộ thiên. Mà những ngày này, nhiệt độ cao, ca cao lại thơm đương nhiên trở thành món ăn ngon của chim chuột, côn trùng.
Mà chỗ những người đó lại không có khả năng làm sạch ngay lập tức, cho nên….
Theo tiêu chuẩn vệ sinh quốc tế, trong một thanh Chocolate (100g) được phép có 60 xác côn trùng, cùng với một ít phân, nước tiểu và lông của động vật gặm nhấm (chuột), cho nên Cổ Dục nói cũng không có sai…
“Ọe... Cái tên này... cậu thật ác độc...” Nghe Cổ Dục miêu tả, Khổng Hạo Văn không khỏi bịt miệng lại, dù là đang nhai chocolate rất thơm cũng cảm thấy có chút nuốt không trôi.
Đến nỗi, bên kia Cổ Tú Tú, Lưu Phi Phi cùng Phùng Thư Nhân cũng ngừng lại động tác của mình. Cổ Tú Tú cùng Lưu Phi Phi thì trực tiếp chạy tới sân bên ngoài, đem chocolate trong miệng nôn hết ra, thật sự là quá buồn nôn.