Mục lục
Bắt đầu từ một cái giếng biến dị (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 193: Dự định ngâm rượu

Sau khi mọi người đi hết, Cổ Dục cũng hỏi Lý Vân Vân và Lâm Lôi một chút xem trong thôn có chỗ nào chưng cất rượu hay không. Nhưng Lý Vân Vân và Lâm Lôi đều là quả phụ, trong nhà cũng không có một người đàn ông. Các cô biết rằng có nhà máy rượu gần đây nhưng lại không rõ ràng là nó ở đâu. Việc này còn phải hỏi ông hai của Cổ Dục.

Thế là vào buổi tối, Cổ Dục đi đến nhà ông hai của hắn một chuyến.

“Ài, Tiểu Dục tới rồi!” Nhìn Cổ Dục đến đây, bà hai của của hắn liền vui vẻ kêu lên. Chú ba, Dì ba và ông hai của Cổ Dục cũng đều ló mặt ra khỏi phòng, nhất là chú ba và dì ba. Ánh mắt của họ nhìn về phía Cổ Dục bây giờ như là phân vân.

Bởi vì điều gì? Còn không phải vì việc Lâm Lôi và Lý Vân Vân đi làm ở nhà Cổ Dục sao?

Ngay từ đầu Cổ Dục tìm chính là bọn họ, nhưng vì họ đã đồng ý nuôi gà trong nhà máy ở thôn bên cạnh trước. Cho nên sau đó đã đề cử cho Lý Vân Vân và Lâm Lôi công việc này.

Kết quả là làm trong nhà máy nuôi gà kia vừa bận rộn vừa mệt mỏi, bốn giờ hơn mỗi sáng đều phải dậy đi làm, một tháng chỉ có hơn 3,000 tệ.

Nếu như chỉ có chú ba của Cổ Dục thì đoán là không có gì. Đàn ông, vì mặt mũi nên có thể gánh vác được. Nhưng dì ba của hắn không bất mãn chuyện gì hết thì mới là lạ.

Nhưng mà Cổ Dục coi như không thấy những sự bất mãn này, hắn không thể lật lọng được. Chưa kể Lý Vân Vân và Lâm Lôi làm còn tốt như vậy thì Cổ Dục càng không thể.

Cho nên Cổ Dục không nhìn ánh mắt của dì ba, hắn đi vào phòng trong trực tiếp tìm ông hai và ngồi đối diện với ông ở trên đầu giường gần lò sưởi.

“Ông Hai! Cháu hỏi ông chuyện này, thôn của chúng ta có nơi chưng cất rượu không ạ?” Cổ Dục nói chuyện vài câu đơn giản, hắn cũng không có tiếp tục khách sáo mà trực tiếp thể hiện ý đồ đến.

“Đúng là có một cái xưởng nấu rượu. Ông chủ của xưởng là lão già Cổ Dược mua lại, nhưng mà mấy năm trước ông ấy đã mất. Hiện tại ông cũng không biết là ai đang phụ trách xưởng này.” nghe Cổ Dục nói vậy, ông Hai cũng cố gắng nhớ lại rồi nói một cách không chắc lắm.

“Có lẽ là Cổ Tuyền đang phụ trách hay sao đó, sao vậy? Tiểu Dục muốn mua một ít rượu hả?” Nghe Cổ Dục và ông Hai nói chuyện, lúc này chú Ba lập tức mở miệng nói.

“Vâng! Cháu chuẩn bị ngâm chút rượu nên muốn mua một ít. Hai hôm trước cháu đã lên núi đào một chút thảo dược rồi.” Cổ Dục mỉm cười với chú Ba rồi hời hợt nói.

“Ừm, cái này cũng được! Rượu của nhà cậu ta vẫn là rất chính gốc.” Nghe Cổ Dục nói thế, chú ba của cũng giới thiệu cho hắn cái người tên Cổ Tuyền kia.

Người tên Cổ Tuyền này cùng lứa với chú ba của Cổ Dục, quan hệ còn khá tốt. Dù sao cũng là cùng nhau lớn lên từ nhỏ, nhất là nhà ông ta kinh doanh xưởng chưng cất rượu nên làm sao có thể trở mặt với người trong thôn. Do đó mối quan hệ giữa hai người vẫn rất tốt.

Tính ra thời gian nhà ông ấy chưng cất rượu cũng đã làm mấy chục năm, xem như là một trong những người dân có gốc rễ sâu nhất ở trong thôn Cổ gia. Trong thời điểm quan nội, nhà họ chính là chưng cất rượu, tương truyền rằng họ đã có tay nghề trăm năm nhưng mà có thật hay không thì không ai biết.

Tuy nhiên rượu nhà họ đúng là không tệ, hoàn toàn chưng cất là thuần lương thực. Tết mấy năm gần đây các thôn lân cận đều đến nhà ông ấy để mua rượu.

Tuy nhiên bây giờ cũng không phải thời điểm tốt để mua rượu bởi vì đây là rượu lương thực. Nên trước tiên phải có lương thực thì mới chưng cất rượu được, mà giá cả của lương thực thì rẻ nhất chính là vào mùa thu. Nhất là tỉnh Hắc Long Giang, đây là tỉnh sản xuất lương thực đứng đầu cả nước, cho nên lúc đó giá cả chính là rẻ nhất.

“Xưởng rượu của họ không trữ rượu sao ạ?” Nghe chú ba nói thế, Cổ Dục hơi nghi hoặc hỏi. Mà nghe Cổ Dục nói vậy, chú ba của anh cũng do dự một chút.

“Có thì chắc là có đấy, tuy nhiên có lẽ sẽ hơi đắt đó.”

Xưởng rượu bình thường đều sẽ có để dành một chút rượu ngon lâu năm. Dù sao chính họ cũng phải uống, cho nên rượu gì ngon, rượu gì không ngon thì họ nếm một ngụm đã biết.

Rượu ngon thì chính họ cũng giữ lại một phần để dành uống từ từ, hoặc cũng có thể làm quà tặng. Nếu như người khác muốn mua thì cũng có thể bán, thế nhưng giá cả chắc chắn không giống nhau.

“Những thứ này không quan trọng, chỉ cần rượu ngon là được. Vậy ngày mai chú ba đi với cháu một chuyến nhé!” Cổ Dục nghe chú ba của hắn nói vậy nên cũng vui vẻ nói.

“Ngày mai chú phải ấp gà con nên không thể đi, chú cho cháu biết địa chỉ là được rồi. Cậu ấy biết cháu là cháu của chú chắc chắn sẽ không lừa bịp cháu đâu.” Nghe Cổ Dục nói thế, chú ba của anh không khỏi nở một nụ cười thật thà, tiếp đó quay về phía Cổ Dục nói.

Một đêm yên bình trôi qua, ngày hôm sau khi Cổ Dục câu cá và thu dọn xong. Hắn nói với Lâm Lôi và Lý Vân Vân một tiếng để các cô ấy giữ nhà, sau đó Cổ Dục liền lái xe rời đi.

Thật ra Cổ Dục cũng nghĩ qua có nên đem Vua Núi đi cùng không, mang chó đi ra ngoài dạo trông cũng khá ngầu. Nhưng có lẽ Vua Núi không có hứng đi ra ngoài chơi, nó tình nguyện dành thời gian để trông coi đám chim đa đa, gà và ngỗng ở trong vườn rau hơn.

Cổ Dục biết đây là gen sói trong cơ thể của nó đang có tác dụng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK