Mục lục
Bắt đầu từ một cái giếng biến dị (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Oa! Mấy bé thật đáng yêu.”

Sau khi đám người Cổ Dục tiến vào tiệm cơm, lập tức tìm một bàn vuông ở bên cạnh cửa lớn ngồi xuống. Cổ Dục, Cổ Tấn và chú Ba mỗi người một bên. Cổ Tú Tú và Lưu Phi Phi ngồi bên còn lại. Bọn họ gọi đơn giản mấy món giống như thường ngày, tiếp đó ngồi chờ món đem lên. Đúng lúc đó, có mấy người trẻ tuổi ăn mặc thời thượng bước từ bên ngoài vào. Trong đó có một cô gái vừa đi tới, ngay khi thấy Cổ Tú Tú và Lưu Phi Phi thì không khỏi cười tủm tỉm mà tiến tới gần.

“Chào chị.” Nghe thấy lời của cô gái, Cổ Tú Tú vẫn rất thoải mái, ngẩng đầu vừa cười vừa nói. Được Cổ Tú Tú gọi là chị, cô gái kia rõ ràng vui vẻ ra mặt.

“Oa, Thanh Huyến, Thanh Huyến cô có nghe thấy gì không? Cô bé gọi tôi là chị, trông tôi vẫn còn trẻ như vậy sao?” Cô gái hưng phấn kêu lên, tay lôi kéo một cô gái khác bên cạnh. Nhưng cũng chỉ nhận được một cái nhìn khinh bỉ của cô gái bị lôi kéo.

Hai cô gái này dáng vẻ cũng không tệ, đặc biệt là người tên Thanh Huyến kia. Nếu như cô gái đầu tiên ồn ào huyên náo kia có thể chấm được 80 điểm thì cô gái bên cạnh rõ ràng sẽ gần đạt điểm tối đa.

Chiều cao khoảng chừng 1m70 khiến cho cơ thể cô trông vô cùng cao lớn. Khuôn mặt nhỏ nhắn, chiếc cằm nhọn, một mái tóc dài duỗi thẳng ngang vai trông khá lạnh lùng. Cô gái mặc trên người một chiếc áo len cổ rộng, rất có phong cách. Bên dưới mặc một chiếc quần dài mỏng, cũng chỉ những người có vóc dáng như cô ấy mới dám mặc quần áo kiểu này. Chân mang một đôi cao gót, khiến người vốn đã cao như cô càng thêm cao.

So với phong cách lạnh lùng của cô gái này, cô gái ban đầu có phong cách trái ngược hoàn toàn. Cô ấy mặc trên người một Jacket dài tay màu đỏ sậm, phần dưới là một chiếc váy đen ngắn. Còn đi cả một đôi tất chân dài, cộng thêm một đôi giày nhỏ trông rất là phong cách .

“Điều đó chứng tỏ em không già trong mắt lũ trẻ. Em yêu, Thanh Huyến chúng ta ngồi bên này.” Đúng lúc đó, có hai người đàn ông đi đến. Hai người này chạc tuổi đôi mươi, cả hai đều mặc đồ Tây rất lịch sự. Người bước vào trước thì thái độ bình thường, còn người đi vào sau thì có vẻ khó chịu, hắn nhíu mày khi thấy hoàn cảnh không tốt của nhà hàng.

Người đi vào trước đi tới cạnh cô gái mặc jacket đỏ, rất tự nhiên ôm eo cô vừa cười vừa nói.

Sau đó hắn dẫn cả hai đến một cái bàn trống. Mà trong lúc họ đang ngồi đợi, có thể nhìn ra, người đàn ông này rất có ý muốn tác hợp cô gái tên Thanh Huyến với người đàn ông kia. Bởi vì rõ ràng theo thông thường thì hai người đàn ông ngồi một bên, hai cô gái ngồi một bên. Nhưng hắn lại kéo cô gái mặc jacket đỏ kia ngồi cùng mình, để Thanh Huyến và tên đàn ông còn lại ngồi cùng với nhau. Để ý tiểu tiết như vậy đúng là rất có lòng.

“Thức ăn lên rồi.” Sau khi được bếp bưng ra đầy một bàn thức ăn, tâm trạng của Cổ Dục vốn đang hóng hớt đến chuyện kia liền thu lại. Không phải hắn có hứng thú với mấy người đó, mà là rãnh rỗi không có gì làm trong lúc đang chờ thức ăn lên mà thôi. Khi thức ăn được dọn lên đầy đủ, bọn người Cổ Dục cũng cầm đũa lên bắt đầu ăn.

Nhưng vừa mới ăn được vài miếng, Cổ Dục thở dài một hơi, tốc độ ăn cũng chậm lại.

Mặc dù lãng phí đồ ăn là việc cực kì không đúng, nhưng hắn đã quen ăn những món mình làm rồi. Cho nên, những món ở đây không được vừa miệng cho lắm. Ngược lại, chú Ba và Cổ Tấn lại ăn tương đối vui vẻ.

Cổ Tú Tú và Lưu Phi Phi cũng ăn mấy miếng rồi thôi.



Trẻ con mà, ngồi một chỗ cũng không yên. Thế là hai đứa ra chơi ở mấy bàn ăn gần đó, nhưng mà chơi vui quá nên cũng quên mất phạm vi vui đùa có hơi lớn.
Lúc đó cũng có không ít người đang ăn cơm, cho nên sau khi Cổ Dục nhìn thấy lập tức gọi Cổ Tú Tú và Lưu Phi Phi lại, hắn nhắc nhở cả hai không nên quấy rầy người khác ăn cơm.

Nhưng thật không may, đúng lúc đó có một nhân viên phục vụ đi đến vì tránh né Lưu Phi Phi, nên không cẩn thận lỡ tay quệt đồ ăn thừa vào người đàn ông đang ngồi bên cạnh cô gái tên Thanh Huyến kia.

“Cô làm cái gì vậy, quần áo của tôi!” Tên đàn ông bị cọ quệt vào lập tức gào lên. Xem ra, ban đầu hắn cũng đã bất mãn với cái quán nhỏ này rồi, sở dĩ ngồi ăn cơm ở đó cũng là vì cô gái Thanh Huyến kia. Bây giờ quần áo của mình bị dính bẩn, hắn không bốc hỏa mới là lạ.

Mà nhân viên phục vụ bên này nghe thấy cũng sợ hết hồn, trực tiếp đánh rơi đồ ăn trên tay xuống. Đúng lúc Cổ Tú Tú và Lưu Phi Phi đứng đó, nếu để thứ đó rơi xuống không chừng sẽ làm bị thương hai đứa nhỏ .
Ngay lúc này, đột nhiên có một bàn tay xuất hiện phía dưới, đỡ lấy mâm thức ăn rơi xuống. Mà Cổ Tú Tú và Lưu Phi Phi nhìn sang, liền thấy được khuôn mặt Cổ Dục.

“Xin lỗi! Là do tôi trông coi đám nhỏ này không tốt, làm ảnh hưởng công việc của mọi người, chuyện này cứ để tôi giải quyết.” Việc này ban đầu cũng là do Lưu Phi Phi chạy loạn mà thành, Cổ Dục đương nhiên sẽ không đổ lỗi cho nhân viên phục vụ. Sau khi đưa mâm thức ăn cho cô ấy rồi chào ông chủ, ngỏ ý rằng mình sẽ giải quyết. Sau đó hắn kéo Cổ Tú Tú và Lưu Phi Phi ra phía sau.”

“Thực sự rất xin lỗi! Là do lũ trẻ nghịch quá, bộ quần áo này của anh bao nhiêu tiền, tôi sẽ đền.” Nhìn thấy đối phương bên kia lên cơn giận dữ, Cổ Dục nở nụ cười rất hòa khí nói.

“Đền, cậu đền nổi sao? Cậu có tiền sao? Cái đồ nhà quê hôi hám, đẻ được mà không biết nuôi. Tôi phải chọc thủng hai cái lỗ dưới lông mày mới hả giận được!” Cổ Dục thể hiện hòa khí, nhưng không có nghĩa là người kia cũng sẽ như vậy. Đầu hắn ngẩng lên, gương mặt tức giận nhìn Cổ Dục, mặt mũi đầy kiêu ngạo nói. Nhìn bộ dạng hắn lúc này, khiến trong mắt Thanh Huyến càng chán ghét hơn.
Cô gái jacket đỏ ngồi một bên nhẹ nhàng kéo áo bạn trai, ý muốn hắn ra khuyên giải. Thế nhưng tên này lại ngồi cười tủm tỉm, hắn biết tên kia đang bực tức trong lòng, đúng lúc để hắn phát tiết ra một chút.

“Hắc, được lắm. Nói giá đi.” Ban đầu Cổ Dục nghĩ rằng bên mình đuối lí, cho dù đối phương có yêu cầu quá đáng thì hắn cũng có thể hiểu được. Nhưng những lời này khiến Cổ Dục rất khó chịu trong lòng, dù vậy hắn vẫn mỉm cười. Tất nhiên không có nghĩa là hắn sẽ nuốt cơn giận này vào bụng, hắn sẽ khiến cho tên trước mặt này có một cái kỷ niệm khó quên.

“Không phải khinh cậu. Cảnh Đức trên thân khoác bộ này là đặt làm riêng ở cửa hàng thời trang cao cấp Ermenegildo Zegna, giá hơn 40 ngàn tệ. Cậu trả được sao?” Nhìn dáng vẻ Cổ Dục chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, tên bạn trai của cô gái jacket đỏ không khỏi cười bỉ ổi rồi nói.
“40 ngàn đúng không! Được! Đưa QR code ra đây.” Nhưng hắn vừa nói ra, Cổ Dục liền gật đầu. Hắn cứng rắn đáp lời, đồng thời cũng lấy điện thoại di động ra.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK