Chương 310: Biên giới
Sau khi ăn xong một bữa thịt nướng chính tông Tề Tề Cáp Nhĩ, Cổ Dục cùng Khổng Hạo Văn lên tàu cao tốc đi tới thành phố Tuy Hóa. Thật ra nói đến chuyện tới cửa khẩu thì chợ đen gần hơn so với thành phố Tuy Hóa.
Nhưng không còn cách nào khác, thị trường chợ đen bên này được ngăn cách bởi sông Hắc Long Giang, muốn vận chuyển xe qua chỉ có thể đi bằng tàu. Mà bọn họ buôn lậu ô tô thì làm sao có thể đi bằng tàu được chứ? Cho nên chỉ có thể đến thành phố Tuy Hòa mà thôi.
Cổ Dục cùng Khổng Hạo Văn mua hai tấm vé hạng thương gia rồi lên tàu cao tốc.
Mặc dù đi bằng tàu cao tốc, thế nhưng nó chạy rất nhanh, tuy vậy thì khoảng cách này đúng là quá xa rồi.
Hơn 800 ki lô mét, đi tàu cao tốc cũng mất 5 tiếng đồng hồ. Nếu bọn Cổ Dục mà lái xe đi thì chỉ có quỷ mới biết chạy xe mất bao lâu thì mới đến nơi.
Cứ như vậy, hơn một giờ chiều lên tàu cao tốc, đến lúc đoàn tàu của bọn người Cổ Dục tiến vào trạm thì đã là 6 giờ tối rồi. Mặc dù sắc trời bên ngoài vẫn chưa có tối hẳn, nhưng đã có một chút cảm giác của hoàng hôn. Khi hai người đi ra trạm tàu cao tốc thì phía xa đã có người chạy tới đón.
“Này! Anh Khổng, ở đây, ở đây.” Người này đi về phía bọn họ, vừa cười vừa chào hỏi Khổng Hạo Văn.
“Chao ôi, Hưng tử.” Thấy người này Không Hảo Văn lập tức vui vẻ kêu lên.
Khi ở trên xe, Khổng Hạo Văn đã giới thiệu qua người này với Cổ Dục rồi.
Người này tên gọi là Trịnh Hưng, là một người thuộc con cháu của quan chức chính phủ. Lúc nhỏ ở chung một khu nhà lớn lên cùng với Khổng Hạo Văn, nhưng mà chức vụ của nhà người này có hơi thấp, cho nên cũng không tính là cái gì cả.
Hơn nữa tuổi của gã không lớn, năm nay mới hơn 30 tuổi. Vì không đến kịp thời điểm phân bổ tốt, cho nên sau khi tốt nghiệp trung học gã không học tiếp, cũng không tham gia quân đội mà đi theo họ hàng làm kinh doanh xuất nhập khẩu ở bến cảng.
Phải biết rằng phía bên nước Nga có không ít đồ tốt, tài nguyên lâm sản, tài nguyên khoáng sản, tài nguyên tự nhiên, tài nguyên ngành thuỷ hải sản các loại đều không tồi. Đồ vật công nghiệp nặng cũng không tệ, nhưng hết lần này tới lần khác bọn hắn chỉ coi trọng nền công nghiệp nhẹ.
Lúc nhỏ Cổ Dục được nghe nói, có một ít người đi buôn qua nước Nga, chỉ cầm khăn mặt giá ba tệ sau khi qua đó trao đổi một chút thì có thể kiếm được 200 tệ.
Đương nhiên đó cũng chỉ là Cổ Dục nghe nói chứ hắn chưa từng thấy. Nhưng rõ ràng nghe người trong nhà Cổ Dục nói về công việc này.
Nhưng mấy năm gần đây, công việc làm ăn không còn tốt giống như những năm trước. Bởi vì nguyên nhân chủ yếu là do Trung Quốc ở bên này phát triển càng ngày càng tốt hơn.
Trước kia, nước Nga tuy nghèo nhưng so với Trung Quốc vẫn giàu hơn, cho nên qua đó làm ăn buôn bán lấy một khoản chênh lệch ở giữa là không tệ.
Mấy năm gần đây Trung Quốc phát triển rất nhanh, nước Nga không khác trước kia là mấy, vẫn cứ dậm chân tại chỗ. Tình hình tiến bộ có hạn, buôn bán hàng hóa do nhà nước quản lý đã trở thành cán cân thương mại, buôn bán kiểu này kiếm được rất ít tiền. Với lại thêm tuyến đường sắt vừa thông suốt, giữa các quốc gia bắt đầu buôn bán với nhau. Cho nên buôn bán nhỏ kiểu như tôm tép này lại càng ít đi.
Thế là cha của gã lập tức bỏ ra một chút tiền tìm một vài mối quan hệ nhét hắn vào trong tòa án. Mặc dù không phải là chức vụ quan trọng gì, nhưng dù sao cũng là công nhân viên chức nhà nước. Lại thêm có việc quan trọng không ít người nhờ vả hắn cho nên hắn sống khá thoải mái, chuyện mua xe ô tô lần này chính là nhờ hắn liên hệ.
Mà hắn để ý kỹ như vậy, bởi vì muốn nịnh bợ Khổng Hạo Văn mà thôi.
“Lại đây, tôi giới thiệu một chút, vị này là Trịnh Hưng bạn thân chơi từ nhỏ của tôi. Còn vị này là Cổ Dục, là bạn bè tốt nhất của tôi. Cậu ấy cùng một ông chủ doanh nghiệp rất lớn có mối quan hệ rất sâu đó nha. Lần này người muốn mua xe chính là cậu ta.” Lúc ba người gặp mặt, Khổng Hạo Văn lặp tức giới thiệu hai người với nhau.
Nhất là lúc giới thiệu về Cổ Dục, gã còn cố ý nói rõ Cổ Dục là bạn bè tốt nhất của mình. Còn nói ra mối quan hệ cùng Hứa Cẩm, đề phòng Trịnh Hưng làm chậm trễ chuyện của Cổ Dục.
Nhưng mà trước kia Trịnh Hưng cũng là người làm ăn buôn bán, nên hắn sẽ không liều lĩnh đắc tội với người nào cả.
“À! Người anh em, xin chào xin chào!”
“Anh Trịnh, chuyện này làm phiền anh rồi.”
Cổ Dục cùng Trịnh Hưng bắt tay rồi nói chuyện, nhìn qua thì giống như là đã quen biết từ lâu. Không thể không nói thế giới của người trưởng thành, có lúc chính là giả tạo như vậy đó.
Hoạt động tối hôm nay Trịnh Hưng đã sắp xếp xong xuôi. Hai người đi theo gã đến phía sau trạm cao tốc để lấy xe, việc đầu tiên dĩ nhiên là phải đi ăn cơm rồi.
Ở Thành phố Tuy Hóa món ăn nổi danh nhất là gà tơ hầm nấm, có người nói ở Đông Bắc không phải cũng có gà tơ hầm nấm sao? Gà tơ còn có thể là cùng một loại nhưng nấm không thể nào cùng một loại giống nhau được.
Bên cạnh thành phố Tuy Hóa là khu vực giáp biển, là địa điểm trồng trọt cây Thông Đỏ lớn nhất cả nước, cũng là nơi sản xuất gỗ thông lớn nhất cả nước. Mà nấm dùng để hầm tốt nhất là dùng nấm trăn, ở nơi này loại nấm này cũng là tốt nhất cả nước, không có nơi nào bằng.
Cho nên món gà tơ hầm nấm ở đây mới là chính tông.
Ngoại trừ món ăn này, ở đây còn có cơm Tây và món Nga cũng tương đối ngon.
Buổi tối hôm nay Trịnh Hưng sắp xếp hai loại đồ ăn có gà tơ hầm nấm, lại có các món đồ ăn Nga, hương vị thật đúng là không tệ chút nào.
Nhất là món canh Hồng, chua chua ngọt ngọt. Cổ Dục có cảm giác ăn thật ngon, sau này hắn cũng có thể tự làm thử xem sao.
Sau khi ăn xong bữa cơm chiều, Trịnh Hưng cũng sắp xếp hoạt động buổi tối.
Đàn ông mà, hoạt động buổi tối còn có thể là cái gì nữa?
Mặc dù Cổ Dục không thích chỗ quán bar ồn ào này, nhưng nếu Trịnh Hưng sắp xếp hắn cũng không tiện làm mọi người mất hứng. Dù sao hắn mua xe vẫn phải dựa vào gã, cho nên hắn cũng đi cùng. Nhưng hắn đã nghĩ xong rồi, dự định ngồi ở đây một lát thì sẽ trở về. Thành phố này cũng không lớn, từ quán bar đến khách sạn của bọn họ cách cũng không xa lắm.