Chương 372: Người bạn đường của phụ nữ
Thứ này trước đó hắn đã từng câu lên, nhưng mà hiện giờ hắn đang trồng trà và nhân sâm trên mảnh đất đó rồi. Quả nhiên khi mảnh đất kia xuất hiện bên trong không gian bí mật của Cổ Dục thì lập tức truyền tới một loạt tiếng động, tiếp đó mảnh đất trước mặt hắn cũng từ từ biến hóa.
Ở bên cạnh mảnh đất ban đầu vậy mà có thêm một mảnh đất rộng bằng với nó. Nói cách khác là Cổ Dục có đến hai mảnh đất. Nhìn một chút, lúc này Cổ Dục thực sự rất hưng phấn.
Chẳng qua ngoài hưng phấn, hắn cũng cân nhắc và suy nghĩ nên trồng thêm cái gì trên mảnh đất này.
Theo tình hình bây giờ, cây trà là thứ hắn trồng nhiều và chiếm lợi nhuận nhiều nhất. Nhưng có một câu châm ngôn nói rất hay “vật hiếm thì quý” sở dĩ lá trà của hắn bán giá cao như vậy cũng liên quan đến sản lượng, bởi vì chúng sản xuất ra không quá nhiều.
Nếu như lại trồng thêm một trà cộng thêm 600 gốc trà ban đầu. Đối chiếu với tốc độ thu hoạch thì một tháng hắn thu hoạch sắp xỉ từ 650 đến 700kg trà tươi.
Coi như lấy tỉ lệ là 5-1 sao khi sơ chế thì tính ra cũng vẫn còn 120-125kg trà.
Một tháng 120-125 kg trà thì dĩ nhiên không thể nào bán với giá cao giống như 50kg một tháng rồi, lúc đó giá thị trường chắc chắn sẽ giảm.
Nếu giảm đi một nửa từ 200 triệu xuống 100 triệu thì coi như mảnh đất này của Cổ Dục coi như uổng phí. Nếu như giá càng giảm nhiều hơn nữa thì thật sự là thảm rồi.
Cho nên vào lúc vừa nghĩ đến trồng trà, Cổ Dục lập tức bỏ qua ý nghĩ này. Hắn muốn trồng thứ gì đó mới, nhưng mà là loại nào thì phù hợp? Việc này cần phải suy tính kỹ một chút mới được.
Mặc dù trong lòng đang suy nghĩ nhưng tay hắn cũng không chậm. Lưỡi câu lần hai rất nhanh đã chìm xuống, tuy lần này thả không sâu lắm nhưng đã câu được đồ vật. Hơn nữa trước đó đã từng câu lên rồi, đương nhiên không thể nói vật này không đáng tiền. Mà là dựa theo tình huống hiện tại, Cổ Dục không có biện pháp biến nó thành tiền.
Lần câu thứ hai này câu lên, chính là Long Diên Hương, tiếp đó thì lần thứ ba, thứ tư…
Tổng cộng hôm nay câu lên tầm 250kg Long Diên Hương. Nếu án lấy theo giá bình thường bán thì có thể bán hơn 80 triệu tệ, nhưng bán cho ai thì mới là vấn đề. Hiện tại hắn đã cất trữ hơn 500kg Long Diên Hương ở trên bãi cát bí mật, nhìn qua cái thứ này, hiện tại trong lòng hắn thật sự là không quá thoải mái.
Câu cá xong Cổ Dục đem cá phân loại rồi bỏ vào bể cá. Lúc đi ra cầm theo một con cá mú đốm ném cho Vua bầu trời ăn. Tiếp đó hắn đem cua, tôm hùm, bào ngư gì đó bình thường giữ lại đặt ở lầu hai. Cuối cùng mới đi chuẩn bị bữa sáng.
Ăn sáng xong Cổ Dục tiếp tục suy nghĩ nên trồng cái gì có giá trị lên mảnh đất mới này, nhưng vấn đề lớn nhất hiện tại là không biết nên chọn loại nào thích hợp.
Hắn biết cây trà tất nhiên không thể trồng, gỗ nguyên liệu hẳn là đáng giá nhất. Nhưng nó có một vấn đề chính là chiều rộng của mỗi mẫu đất nhỏ chỉ có một mét vuông. Nếu như mảnh đất kia có thể to nhỏ theo ý hắn, hay là được hai mảnh đất thì hắn chắc chắn sẽ trồng các loại gỗ nguyên liệu như Lim, gỗ sưa, cây đàn tử, những thứ này loại nào mà không đáng giá chứ?
Nhưng vấn đề là hiện tại hắn trồng không được, nếu không thể trồng thì Cổ Dục bèn nghĩ tới dược liệu. nhưng mà muốn trồng dược liệu có giá trị cũng là một vấn đề.
Giống như nhân sâm Cổ Dục đang trồng, khi chúng kết trái thì hắn sẽ dùng hạt của nhân sâm để trồng ở mẫu đất còn trống bên cạnh. Rõ ràng hắn đang muốn lấp đầy những mẫu đất này bằng vỏn vẹn mấy cây nhân sâm này là đều không thể. Mà trồng những giống nhân sâm nhân tạo kia thì Cổ Dục lại không thèm. Còn những dược liệu khác thì hắn chỉ có thể đi lên núi để hái về trồng, nhưng thứ nhất là làm như vậy quá phiền phức, thứ hai là những dược liệu kia quả thật cũng không đáng tiền bao nhiêu.
Đang lúc Cổ Dục còn mãi đắn đo suy nghĩ thì Lâm Lôi và mấy cô gái cũng đã tới.
“Làm sao thế? Ở chỗ này ngây người nghĩ gì vậy? Nhớ cô Tiết sao?”
Sau khi mấy người Lâm Lôi đến, Lâm Lôi với Lý Vân Vân vội vàng tới chỗ bể cá. Mà Cổ Tú Tú và Lưu Phi Phi cũng đi tìm bốn con thú con và giáo sư Thương để chơi. Hai ngày gần đây giáo sư Thương đã đổi địa điểm, trước kia ngày nào nó cũng thích nằm trên người Vua Núi nhưng bây giờ nó hiện là đại ca của bốn con thú con, cả ngày đều ở bên cạnh bọn nó.
Những người khác đều bận việc nên không có mặt ở đây, khi Phùng Thư Nhân thấy Cổ Dục đang ở một bên suy nghĩ, thế là cô nhóc chạy đến bên cạnh hắn rồi tò mò nhìn hắn hỏi.
“Nói cái gì thế? Chú đang suy nghĩ làm thế nào để kiếm tiền? Cháu có biết đồ gì đáng tiền không?” Nhìn Phùng Thư Nhân, Cổ Dục sờ lên cằm mình rồi nói.
“Chú còn muốn kiếm tiền? Ài… giờ cháu đã hiểu, người với người sao lại khách biệt như vậy. Mấy người kia một tháng kiếm được mấy ngàn, cả ngày đều muốn được đi chơi. Mà một vị tỷ phú như chú cả ngày chỉ suy nghĩ kiếm tiền, chênh lệch này thật sự là quá lớn.” Phùng Thư Nhân thở dài một hơi rồi nói. Mà nghe được lời này, Cổ Dục cũng mỉm cười. Đúng thế thật, bản thân hắn dường như muốn kiếm tiền đến đỏ mắt rồi.
Trước kia hắn nghĩ là cố gắng làm việc kiếm đủ 1 triệu tệ thì có thể mua nhà, mua xe, sau đó chuyển tới nơi mà mình muốn sống. Kết quả bây giờ tài sản có mấy trăm triệu, có nhà có xe, nhưng hắn vẫn muốn kiếm tiền đúng là dã tâm càng lúc càng lớn.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, không có việc gì làm, không trồng trọt cái gì, hắn sẽ luôn cảm thấy thật lãng phí. Thế nhưng nên trồng cái gì đây? Lại tiến vào ngõ cụt.