Cổ Dục là một người thích nghe hài độc thoại, thế nhưng xem trực tiếp tại chỗ thì chưa bao giờ.
Trước kia bởi vì nghèo không nỡ bỏ nhiều tiền ra mua vé cho nên chưa từng có xem qua. Sau này trở nên giàu có thì lại sống ở thôn Cổ Gia, thế nên cũng không có dịp đi qua nơi biểu diễn. Thật ra là ngày 11 hắn muốn đưa cả nhà đi xem thế nhưng lại không mua được vé, không thể không không nói vé của xã đoàn Đắc Vân thật sự rất khó mua.
Hiện tại được Ngu lão sư cho vé mời, Cổ Dục dĩ nhiên là muốn đi xem.
Về phần tại sao là ba vé dĩ nhiên bởi vì Tiết Thanh Huyến và Triệu Hàn cũng muốn đi. Đầu giờ chiều thì Tiết Thanh Huyến đến đón Cổ Dục và Triệu Hàn.
Sau khi cả ba người cùng ăn một bữa cơm ở ngoài thì cả ba lên xe đi tới nhà hát Bắc Triển. Khi xe dừng lại lúc họ chuẩn bị đi vào bên trong thì bỗng nhiên cửa mở ra và Cổ Dục đã nhìn thấy người ngày hôm đó đưa vé cho mình.
Tuổi của người này với Cổ Dục không chênh lệch nhiều, là học trò của Ngu lão sư. Mà học trò của Ngu lão sư thì không nhiều lắm, nổi danh nhất là con trai Quách lão sư cùng với một diễn viên khác họ Phùng. Đồng thời, người này cũng là người ở Đông Bắc và là người ở Cáp Nhĩ Tân, cũng xem như là đồng hương với Cổ Dục.
Tuy nhiên người trước mặt này không phải hai người đó, anh ta hiện tại chưa giỏi để có thể biểu diễn một mình. Thế nên chủ yếu vẫn là một diễn viên nhỏ nhưng khi cần thì phải sang bên này làm nhân viên sai vặt.
Khi Cổ Dục nhìn anh ta thì anh ta cũng đã nhìn thấy Cổ Dục.
Thật sự thì khi đi cùng Tiết Thanh Huyến và Triệu Hàn một người thì 1m73, một người thì 1m75 thêm vào đó là gương mặc kia bộ tóc kia đứng ở đó thì vô cùng hấp dẫn ánh nhìn của mọi người.
Các cô rất dễ thu hút ánh nhìn của người khác, thế nên việc nhìn thấy anh rất dễ dàng.
“A! Cổ tiên sinh ngài tới rồi!” học trò của Ngu lão sư vội vàng đi tới cười chào hỏi.
“A! Chào anh, bọn tôi tới rồi đây!” nghe thấy lời đối phương Cổ Dục vừa cười vừa nói.
“Cổ tiên sinh, sư phụ tôi nói khi nào ngài tới thì mời ngày ra phía sau hậu trường ngồi một chút.” Nhìn thấy Cổ Dục, người này cũng cười nói nhiệt tình và vô cùng khách khí.
“Được, đi thôi!” Nghe người này nói xong, Cổ Dục cũng không nghi ngờ gì nên đi theo anh ta đến hậu trường. Ở đây đúng là có rất nhiều diễn viên nổi tiếng.
Tuy rằng đây không phải là chương trình giao thừa, đầu năm, hay cuối năm… các loại hình biểu diễn rất nhiều nhưng cũng không tính là ít. Lúc này, diễn viên cộng thêm người hỗ trợ ra vào bận rộn chuẩn bị đạo cụ cho các tiết mục, thế nên hậu trường rất là náo nhiệt.
Với sự hướng dẫn của anh ta, Cổ Dục đi theo đến một phòng nghỉ lớn nhất ở hậu trường, vừa bước vào thì thấy bốn cặp diễn viên nổi tiếng.
Trong đó nổi tiếng nhất dĩ nhiên là Quách lão sư và Ngu lão sư, ngoài ra còn có lão Nguyệt và cộng sự là lão Tôn nổi danh mấy năm gần đây cũng đều ở nơi này.
So với Nhạc lão sư thì Tôn lão sư cùng Ngu lão sư quan hệ thân hơn rất nhiều, bởi vì hai người là sư huynh đệ cùng bái cùng một thầy. Cho nên ngoại trừ Quách lão sư thì gần đây họ được xem là diễn viên hot nhất ở nơi đây. Hôm nay sở dĩ tụ họp ở chỗ này thứ nhất là vì trợ diễn, thứ hai là cũng Quách lão sư trò chuyện để tiếp đó chuẩn bị cho buổi biểu diễn sắp tới.
“Sư phụ! Cổ tiên sinh đến rồi ạ!!!” Dẫn theo Cổ Dục đến đây, đồ đệ của Ngu lão sư cũng lễ phép nói với ông ấy một tiếng.
“Ồ, Cổ lão đệ! Tới đây tới đây, mau ngồi!” Vừa nghe đến lời của đồ đệ mình, bên kia Ngu lão sư lập tức đứng lên, vẻ mặt vui mừng nói.
Khi vừa nghe thấy lời Ngu láo sư, mọi người ai cũng nhìn Cổ Dục một cách đầy tò mò.
Trong số đó thì Quách lão sư và Tôn lão sư đã có nghe Ngu lão sư nhắc đến Cổ Dục.
Qua lời nói của Ngu lão sư thì Cổ Dục được tâng bốc đến tận mây xanh, nào là trên đời chỉ có một, nào là làm mọi việc đều rất giỏi. Ban đầu bọn họ đều không tin.
Nhưng mà Tôn lão sư từng uống rượu do Cổ Dục ngâm, sau khi biết rượu là do hắn ngâm thì đúng là chỉ có một không có hai.
Mà Quách lão sư ở chỗ Ngu lão sư có uống qua trà do Cổ Dục trồng. Trà này nói là có một không hai thì cũng không quá đáng, nhất là khi ông ấy rất am hiểu về trà. Nhà họ Tống bây giờ bán trà này giá 5 triệu một kg, nghe xong cũng khiến ông bị doạ sợ một trận.
Hơn nữa, chủ yếu nhất là vì trà này dù có tiền cũng không mua được, muốn mua được thì phải có quan hệ rộng hoặc đi cửa sau. Nhưng đây cũng là một khuyết điểm lớn của Quách lão sư, bởi vì bình thường ông không thích xã giao. Thế nên dù rất thích trà của Cổ Dục nhưng cũng không thể nhờ vả Ngu lão sư được.
Nhạc lão sư thật sự không biết Cổ Dục là ai, dù sao ông ấy cũng là học trò của Quách lão sư, cho nên bình thường lúc nghỉ ngơi sẽ cùng đi chơi với mọi người trong nhóm của Quách lão sư. Mặc dù đi lại cũng gần nhưng Tôn lão sư cũng không biết Cổ Dục, thỉnh thoảng có nghe Ngu lão sư nhắc đến mấy điều thần kỳ, nhưng nhiều lắm là thuận miệng trò chuyện chứ ông ấy cũng không có ấn tượng gì mấy.
Nhưng mà ông ấy cũng không nói gì nhiều. Dù sao không ít bạn bè đều biết cách nâng đỡ quan hệ bằng cách chụp ảnh chung trong hậu trường, nên ông ấy cũng không cần phải đắc tội với ai.
“Ồ! Ngu lão sư, vẫn khoẻ chứ!” Nhìn thấy Ngu lão sư tiến đến, Cổ Dục cũng cầm tay hắn, vừa cười vừa nói.
“Nhờ phúc của cậu, đây cũng không phải là lời khách sáo, rượu kia của cậu quả thật đúng là đồ tốt. Sau khi uống xong, đối với thân thể đúng là rất tốt đó nha. Hai vị này là sư huynh đệ của tôi, tới tới tới, vào đây ngôi chung nào. Để tôi giới thiệu mọi người một chút nha, vị này là người hợp tác với tôi Quách lão sư. Còn đây là sự đệ cùng thầy của tôi Tôn lão sư. Đây là đồ đệ của Quách lão sư, Nhạc lão sư…”