Mục lục
Bắt đầu từ một cái giếng biến dị (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Chú ơi, nước này ngon lắm!”

“Ừm, ừm.”

Hai cô bé mỗi người cầm trên tay một lon nước, ngồi trên ghế salon nhà Cổ Dục, vui vẻ nói chuyện.

Người vừa gọi Cổ Dục không ai khác chính là Cổ Tú Tú, vì trong thôn này làm gì có ai gọi hắn như thế đâu. Mà đi về cùng Cổ Tú Tú còn có Lưu Phi Phi, cũng là một đứa trẻ trong thôn.

Theo lời của cô bé, ở trong thôn này năm nay có 4 đứa nhóc 7 tuổi. Hai thằng con trai, còn hai đứa con gái thì đang ngồi ở đây.

Đương nhiên hai đứa cũng là bạn tốt của nhau. Buổi sáng, sau khi Cổ Tú Tú đi ra ngoài, chính là đến rủ Lưu Phi Phi đi chơi. Hai đứa nhóc này chơi chán ở nhà rồi, nên mới tới nhà Cổ Dục chơi tiếp.

“Ngon thì cũng uống ít thôi, chúng không tốt cho cơ thể của mấy đứa đâu.” Xoa xoa đầu Cổ Tú Tú và Lưu Phi Phi, Cổ Dục cũng cầm lấy một lon Cocacola rồi ngồi xuống ghế, vừa cười vừa nói.

Là một dân thành thị, trong tủ lạnh sao có thể không có kem và đồ uống?

Hôm qua khi hắn đi ra tiệm tạp hóa mua những đồ cần dùng cũng thấy mấy thứ đồ uống này. Không nói nhiều, trước hết cứ phải quất mấy két đã. Rồi còn đủ loại kem, ít nhất phải mua chật cái tủ lạnh mới được.

Nhưng sau khi mua về và uống thử, hắn phát hiện nước giếng so với mấy thứ đồ uống này còn ngon hơn...

Nhưng mua thì cũng đã mua rồi. Thấy Cổ Tú Tú và Lưu Phi Phi uống ngon lành, hắn cũng muốn làm thử tí .

Trong lúc đang uống, hắn suy nghĩ có nên mua bột hương trái cây về tự mình pha hay không?

Hắn tin rằng pha nước giếng với bột hương trái cây, hương vị chắc hẳn sẽ rất tuyệt vời.

Mà nghĩ lại, pha bột hương trái cây cũng không bằng uống trực tiếp nước ép trái cây. Ừm! Càng nghĩ càng thấy phiền.



“A!” Nghe Cổ Dục nói, hai cô bé cũng kêu lên.

So với dáng vẻ thoải mái, có chút khùng khùng của Cổ Tú Tú thì Lưu Phi Phi lại là người hướng nội hơn, hay thẹn thùng. Cô bé ngồi bên cạnh, một bên quan sát nhà Cổ Dục, một bên quan sát hắn, một bên nhìn con Vua Núi đang bị nhốt ở trong l*иg kia. Mặc dù trước đó cô bé cũng đã từng đến nhà Cổ Dục cùng Tú Tú, nhưng khi đó là nhà chưa có gì, không giống như bây giờ lại nhiều đồ ngon như thế.

“Đúng rồi, mấy đứa giúp chú chuyện này.” Sau khi hai đứa uống nước xong, Cổ Dục dẫn chúng đến sân sau. Tiếp theo dạy mấy đứa nhỏ cách dùng cần câu.

Đúng vậy, Cổ Dục muốn thử nghiệm xem cái giếng này có hiệu quả đối với người khác hay không .

Hai đứa nhỏ học rất nhanh, chẳng bao lâu đã biết cách thả dây và thu dây.

Cổ Dục quan sát mấy lần thả dây cũng chỉ xuống được có sáu, bảy mét. Hơn nữa ngoài bùn đất ra thì chẳng câu lên được thứ gì. Thấy vậy hắn không khỏi thở phào một cái.

Quả nhiên chỉ mình hắn mới dùng được cái giếng này.

Nghịch cần câu một hồi, hai đứa cũng hết hứng thú nên đem cần câu trả lại Cổ Dục. Mà khi hắn cất đồ xong, từ trên tầng hai đi xuống đã thấy hai đứa chạy chơi bên trong sân sau nhà hắn rồi.

Sân sau nhà Cổ Dục rất lớn. Theo như hắn được biết, nhà hắn tất cả có hơn 3,000 mét vuông, bằng một nửa cái sân đá bóng.

Căn nhà ở giữa, chia thành sân trước và sân sau.

Tổng diện tích ngôi nhà chỉ là 300 mét vuông, tất cả có hai tầng. Tầng một có phòng khách rộng 100 trăm mét vuông, còn có thêm ba gian phòng. Một phòng ăn, hai phòng vệ sinh, một cái lớn một cái nhỏ. Một cái dùng để đi nhà xí và rửa tay, cái còn lại có thể tắm rửa.

Trừ phòng bếp và nhà kho ra thì tầng hai cũng chả khác tầng một là bao. Một phòng khách khoảng 100 mét vuông làm nơi để Cổ Dục trưng bày cá. Tiếp theo là bốn cái phòng ngủ, có phòng vệ sinh riêng. Ngoài ra còn thêm một phòng sách. Gọi là phòng sách vậy thôi chứ bên trong chẳng có lấy một quyển sách.
Căn nhà chiếm một mảnh đất, chỉ còn lại 2,700 mét vuông.

Sân trước rộng khoảng 500 mét vuông. Ban đầu định thiết kế một thứ gì đó lấp vào như ga-ra, chuồng bò, chuồng gà gì đó. Tuy nhiên Cổ Dục lại không có khả năng chăm sóc mấy thứ này.

Sân sau ngoại trừ miệng giếng ra thì đều là đất hoang. Cỏ cũng đã được diệt sạch, giờ là nơi ưa thích của đám nhỏ vui đùa.



Nhìn hai cô bé chạy vui vẻ, Cổ Dục cũng từ trên lầu đi xuống, nằm dài trên chiếc ghế dựa mà quan sát hai đứa nhỏ. Sau đó hắn tự hỏi bản thân, ngày mai khi tiền về thì phải dùng như thế nào. Đầu tiên là phải nói với bố mẹ một tiếng, cho họ biết hắn muốn định cư lâu dài ở đây. Dù sao, hắn cũng đã ở lại đây hơn một tuần. Dựa theo kế hoạch ban đầu, thì lúc này hắn hẳn đã quay lại thành phố mới đúng, việc này chắc chắn phải giải thích một chút.
Vấn đề thứ hai liên quan đến bức tường bao sân vườn, vì an toàn là trên hết. Tiếp theo còn phải xây bên cạnh giếng một căn phòng nhỏ, cũng vì an toàn là trên hết.

“Chú ơi, chú ơi!” Đang khi Cổ Dục suy nghĩ làm cách nào để sắp xếp ổn thỏa cái sân này, thì Cổ Tú Tú cùng Lưu Phi Phi ngừng đuổi bắt, rồi chạy đến hai bên trái phải của hắn.

“Khát à? Hay là vẫn còn đói bụng? Bên trong nhà vẫn còn một ít khoai tây chiên.” Xoa hai cái đầu ướt mồ hôi của bọn trẻ, Cổ Dục cười hỏi.

“Không phải. Chú này, tại sao ở sân sau nhà chú lại không có trồng rau?” Dùng tay lau mồ hôi trên trán của mình. Cổ Tú Tú tò mò hỏi.

“Ừm, ừm. Sân sau nhà cháu cũng có trồng rau. Bây giờ chính là thời điểm ra hoa kết quả.” Có thể vì tiếp xúc lâu, cho nên đến Lưu Phi Phi cũng không sợ Cổ Dục nữa, nhỏ giọng theo Cổ Tú Tú nói ra nghi hoặc.
“Ặc, trồng rau à? Chú sẽ không......” Nghe tiếng của hai cô bé, Cổ Dục không khỏi gãi đầu gãi tai. Đúng rồi, hắn đúng là chưa từng nghĩ tới việc này.

Nhưng mà vì được hai cô bé nhắc tới, Cổ Dục cũng có nghĩ tới một chút. Dù sao bản thân cũng muốn định cư ở đây, không thể suốt ngày đến nhà ông Hai ăn chực được. Thế nhưng, nếu mà mình tự nấu, thì mua thịt còn được. Một lần mua thêm nhiều một chút cũng không sao, hắn vì muốn đông lạnh cá cho nên đã mua một cái tủ đông lớn, có thể chứa được rất nhiều thứ, nhưng rau thì không được rồi.

Nếu như mình cũng trồng trọt ở sân sau này thì rất thuận tiện. Hơn nữa, chủ yếu là vì nước giếng kia có tác dụng với cá, với bản thân, cùng với con chó nữa. Cho nên không chừng cũng có hiệu quả với thực vật. Được hai cô bé nhắc nhở, Cổ Dục cũng có một chút suy nghĩ này.
“Cái này thì đơn giản, cháu cũng từng xem ông cuốc đất, cho nên có thể giúp đỡ.”

“Cháu cũng thế, cháu có thể giúp.”

Nghe thấy Cổ Dục nói, hai cô bé cũng vui vẻ giơ nắm tay lên, nói.

Nghe được hai đứa nhỏ nói như thế, Cổ Dục cũng cười cười rồi nghiêm túc gật đầu một cái. Được rồi, vậy thì ngày mai bắt đầu cải tạo lại sân sau!

Tuy nhiên nếu muốn cải tạo, vậy hắn không định cải tạo nhỏ, mà phải chuẩn bị làm lớn một chút!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK