Chương 390: Nhà kính
“Đi thôi!” Đem quả óc chó trên mặt đất thu thập một chút, sau đó Cổ Dục đi lên lầu vớt mấy con lươn xuống, buổi trưa trước tiên làm vài món nếm thử một chút.
Về phần nói muốn cho Khổng Hạo Văn mang về, trước khi đi lại đi lên lầu bắt là được.
Những con lươn này thật ra sức sống không kém như tưởng tượng, bởi vì bên ngoài thân chúng có dịch nhờn. Cho nên chỉ cần bảo vệ cho thân bên ngoài luôn ẩm ướt, chúng sẽ không dễ dàng chết đi, ít nhiều cũng có thể tự chống đỡ đến hai ngày. Vậy là hắn ta có thể ăn được hai bữa, đến lúc đó bạn gái hắn ta đến, có thể cho hắn thể hiện một mặt uy phong ở trên giường cũng không còn là vấn đề lớn.
Hơn nữa, trong nhà Cổ Dục không chỉ có lươn, mà còn có cả hàu, rượu thuốc… Nếu thật sự không được, chỉ cần đem những thứ này ra sử dụng, cũng không tin hắn không thể mạnh mẽ như hổ.
Đắc ý ở lại nhà Cổ Dục ăn ké hai bữa cơm. Buổi tối khi về, Khổng Hạo Văn xách theo hơn 20 con lươn huyết, còn có 10kg hàu đi lên xe, tiếp đó đắc ý lái xe trở về thành phố.
Khổng Hạo Văn đi rồi, nhưng những lời hôm nay hắn ta đã nói với Cổ Dục cũng lưu lại trong lòng Cổ Dục. Nếu như trong lòng Cổ Dục không thích cái cảm giác như gần như xa kia, vậy có phải hay không cũng phải nghĩ ra biện pháp thoát khỏi kiếp độc thân? Đây đúng là một vấn đề…
Giữa trưa hôm qua, Cổ Tuấn Tài đã làm xong đường đi ở sân trước và sân sau nhà của Cổ Dục. Quá trình làm cái này rất nhanh nhưng khó khăn nhất vẫn là cái nóc nhà bằng kính.
Ngày hôm sau, khi Lâm Lôi và Lý Vân Vân tới làm, Cổ Tuấn Tài cùng công nhân của gã cũng đến để bắt đầu xây dựng mái kính nhà Cổ Dục. Bởi vì đã bị giam một ngày, cho nên những con vật nhỏ trong nhà của Cổ Dục không còn lo lắng như hôm qua nữa.
Mà sau khi đặt những tấm kính vào đúng vị trí đã được định sẵn, lúc này nhà của Cổ Dục thực sự đã có cảm giác như là một cung điện làm bằng thủy tinh.
Chẳng mấy chốc đã đến trưa, tuy nhiên muốn hoàn thành cái mái này cũng cần ít nhất hai ngày. Đã là làm việc cho nhà Cổ Dục, Cổ Dục tuyệt nhiên sẽ không bao giờ keo kiệt, hắn xuống bếp làm bữa trưa cho mọi người cùng ăn.
Bữa trưa này ngon đến mức đám Cổ Tuấn Tài muốn nuốt lưỡi vào trong, quả thực ngon đến mức có thể nhìn thấy ảo giác.
Mấy ngày nay ăn càng ngày càng nhiều, gặp ảo giác càng ngày càng nhiều, suy nghĩ về chuyện Cổ Dục có chuốc thuốc gì hay không của Lâm Lôi, Lý Vân Vân và Phùng Thư Nhân đã sớm tan thành mây khói. Không nói cái khác, nhiều người như vậy đều ăn đồ ăn giống nhau.
Nếu Cổ Dục thực sự bỏ thuốc gì đí vào, tại sao những người này không có phản ứng gì cả?
Cho nên những suy nghĩ đó trong nháy mắt đã bị đập tan, tất nhiên cũng không phải là đi Cổ Dục dùng thủ đoạn nào đó. Chỗ nên, tình cảm trong lòng các cô đối với Cổ Dục lại càng sâu, cũng chỉ có một khả năng…
Đó chính là các cô cảm giác như mình có thể đã thực sự yêu thích Cổ Dục…
Trong lòng mấy cô gái nghĩ thế nào, Cổ Dục cũng không biết, thế nhưng lời nói của Khổng Hạo Văn thì Cổ Dục vẫn ghi nhớ trong lòng, tuy nhiên mấy ngày nay bận rộn hắn lại quên mất.
Trong hai ngày tấm kính cuối cùng cũng đã lắp xong, sân trước và sân sau của nhà Cổ Dục đều được bao phủ bởi một lớp kính.
Bây giờ từ bên ngoài nhìn vào nhà của Cổ Dục có thể nói thật sự rất đẹp, giống như một viên kim cương lớn phản chiếu ánh sáng khắp nơi, vô cùng hấp dẫn.
Đương nhiên, nhìn từ bên trong thì cũng đẹp không kém, nhưng những thứ này đẹp là phụ chủ yếu vẫn là để giữ ấm. Đến mức, vào mùa đông khi ở đây còn có thể cảm giác được như là mùa xuân, đương nhiên chỉ dựa vào những tấm kính thủy tinh là không đủ, mà còn phải cần hệ thống sưởi dưới sàn. Cổ Tuấn Tài cũng trực tiếp lắp miễn phí cho Cổ Dục một số đường ống sưởi sàn.
Chỉ là một vài đường ống sưởi mà thôi, so với cái công trình lắp đặt giá trị thế này cũng chẳng tính là cái gì.
Hơn nữa, mấy ngày nay bọn họ được ăn đồ ăn ngon ở nhà Cổ Dục, cũng có thể tính là đã thu hồi lại vốn rồi. Sau khi bọn họ rời đi, tin tức về tài nấu nướng của Cổ Dục cũng bị bọn họ truyền đi.
Nhưng nói ra cũng không có tác dụng gì. Nói đùa gì chứ, trong chu vi 10 dặm cái thôn này, có mấy ai mà không biết Cổ Dục rất giàu, họ còn muốn Cổ Dục nấu ăn cho họ sao?
E rằng bọn họ cũng không có mất lý trí đến như vậy…
Tất nhiên, sau khi những tấm kính này được lắp xong, nó lập tức có tác dụng. Nhất là vào mùa đông, bởi nó giữ ấm rất tốt, nhưng vào mùa hè chúng sẽ gây nóng.
Cổ Dục đã nghĩ về điều này từ trước rồi, cho nên mái kính của hắn có thể kéo ra bất cứ lúc nào. Chỉ cần nhấn một nút bấm, tấm kính sẽ được thu lại sang hai bên của ngôi nhà, để lộ ra phần nóc nhà, rất tiện lợi hơn nữa cũng không thấy nhàm chán.
Đồng thời, nếu trời mưa hay gì đó, có thể mở thứ này ra rồi ngồi trong sân ngắm mưa bên ngoài, vừa ăn bánh vừa uống trà…
Tốt rồi! Mặc dù nhìn rất tao nhã, nhưng đoán chừng Cổ Dục cũng sẽ không làm chuyện như thế, hắn là kiểu người khi trời mưa sẽ nằm trên giường, từ nhỏ hắn đã không có hứng thú với việc ngắm mưa.
Cổ Tuấn Tài hoàn thành công việc, Cổ Dục cũng chuyển tiền tới tài khoản của anh ta, hắn sẽ không nợ người khác tiền, thứ nhất là không cần thiết. Mặc dù những thứ khác hắn không có nhiều, thế nhưng vốn lưu động thì hắn vẫn có, còn rất nhiều là đằng khác.
Thứ hai, hắn thực sự không phải kiểu người thích nợ nần, thậm chí chưa bao giờ sử dụng dịch vụ trả góp hay vay mượn. Hắn không bao giờ thích phá hủy tương lai của bản thân bằng cách tiêu tiền như thế. Tất nhiên, nếu giếng nước nhà hắn không có biến dị thì sau này hắn có lẽ sẽ vay tiền để mua nhà, nhưng giờ thì không cần nữa rồi.