Mục lục
Bắt đầu từ một cái giếng biến dị (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Cứu mạng, cứu mạng với!” Cổ Nhạc Thành bò ra từ bên trong nhà Cổ Dục, khi nhìn thấy mấy người trong thôn đi tới, hắn liền kêu gào thảm thiết.

Nhưng mà Vua Núi ở phía sau chẳng thèm để ý đến hắn, trực tiếp cắn lấy chân của hắn, như muốn kéo hắn vào bên trong cánh cửa. Không cần phải nói thì Cổ Dục cũng biết, chắc chắn tên này muốn trộm đồ của mình. Mặc dù trong lòng muốn để Vua Núi cắn chết cái thằng chó này, nhưng Cổ Dục cũng biết không thể ở trước mặt mọi người làm như vậy, thế là hắn lớn tiếng gọi.

“Vua Núi.”

Nghe được tiếng quát của Cổ Dục, Vua Núi giật mình một chút. Sau đó thông minh nhả ra rồi khôn khéo đi tới bên cạnh rồi ngồi xuống. Cổ Kiến Quân trông thấy cảnh này thì tặc lưỡi, lấy làm kì lạ. Hắn không nghĩ Vua Núi như vậy mà bị Cổ Dục thu phục được. Thật đúng là ngoài ý muốn mà.

“Con của tôi!” Mà lúc này, mẹ của Cổ Nhạc Thành từ trong đám người đi chậm lại, kêu lên một tiếng bi thương rồi nhào tới bên cạnh Cổ Nhạc Thành.

Lúc này đám người Cổ Dục mới nhớ ra còn có một tên đang bị thương, nên bước chân nhanh hơn chạy tới. Trong đó cũng có cả bác sĩ của một phòng khám nhỏ trong thôn, cũng lập tức chạy theo.

Chủ nhà như Cổ Dục đương nhiên cũng đi theo. Nhưng hắn chỉ liếc nhìn Cổ Nhạc Thành một cái, rồi sau đó đi vào trong nhà.

Khi nhìn thấy Cổ Nhạc Thành, kỹ năng bậc thầy sinh tồn để cho hắn biết, mặc dù cái tên này trông thể thảm là vậy nhưng những vết thương chưa tới mức chí mạng.

Phần lớn vết thương của hắn là do bị Vua Núi cắn và cào mà thành.

Hơn nữa Vua Núi cũng rất thông minh, nó cố ý tạo ra những vết thương ở nơi không nguy hiểm. Ví dụ như cánh tay, trên đùi hoặc trên mông chẳng hạn. Đó cũng chỉ là trầy xước ngoài da, không nguy hiểm gì đến tính mạng. Nhưng như vậy cũng đã đủ đau đớn.



Vào đến bên trong nhà, đầu tiên Cổ Dục đi kiểm tra các đồ vật bên trong một lượt. Hắn phát hiện bình sứ Thanh Hoa mình giấu không bị làm sao. Tuy nhiên, chỗ bể cá lại có rất nhiều nước, có vẻ mục tiêu của tên này là cá. Thấy được cái này, hắn không khỏi cười một tiếng. Nếu như là những cái khác thì còn có thể phiền phức, nhưng nếu mà cá thôi thì cũng chỉ trách hắn xui xẻo.

“Cổ Dục, mày thả chó hành hung tao. Mau đưa tiền bồi thường, không thì tao sẽ báo cảnh sát bắt mày!” Nhìn Cổ Dục một lần nữa từ trong nhà đi ra. Cổ Nhạc Thành lúc này vẫn đang nằm dưới đất, chỉ tay vào Cổ Dục hung dữ quát. Nghe được lời của hắn, không ít người trong thôn ở bên cạnh tỏ ra khinh bỉ. Nhưng đa phần là đứng xem mà không nói gì.

Dù sao đối với đa số bọn họ, Cổ Dục mặc dù là họ hàng với bọn họ trên danh nghĩa, nhưng mà hai bên đều không quen. Hơn nữa, nếu đứng ra bảo vệ cho Cổ Nhạc Thành, nhỡ đâu bị hắn ghi thù thì sao? Mặc dù việc này không đúng, nhưng bọn họ đúng là có chút bối rối.

Nhưng mà vẫn có mấy người có quan hệ không tệ với Cổ Dục, căm tức nhìn Cổ Nhạc Thành. Trong đó, chú Ba là người đầu tiên đứng ra mắng chửi Cổ Nhạc Thành.

“Cổ Nhạc Thành! Mày thật không có mặt mũi nữa rồi. Rõ ràng mày vào nhà Cổ Dục trộm cắp. Kết quả lại bị chó cắn, mày không thấy xấu hổ hay sao mà còn nói những lời như thế!”

“Tôi trộm cái gì! Ông đừng có mà nói bừa, ông có bằng chứng không!” Nghe thấy lời nói của chú Ba Cổ Dục, Cổ Nhạc Thành cứng cổ đáp lại. Sau đó khó chịu ra mặt rồi lớn tiếng nói.

“Nhiều người chúng tao đều tận mắt thấy mày mở cửa từ bên trong đi ra, mày còn giảo hoạt cái gì nữa!” Cổ Tấn lúc này cũng đứng ra, chỉ vào Cổ Nhạc Thành mà mắng.

“Lêu lêu lêu, đồ không biết xấu hổ.” Mà bên này Cổ Tú Tú cùng Lưu Phi Phi cũng đứng dậy, hướng về phía Cổ Nhạc Thành thè lưỡi trêu chọc.
“Các người đừng có vu khống. Mẹ! Mau gọi cảnh sát!” Nhìn nhiều người đứng ra chỉ trích mình như vậy, Cổ Nhạc Thành đỏ ngầu hai mắt. Hắn lớn tiếng nói với người mẹ ở bên cạnh.

Mà mẹ hắn nghe xong cũng không nhịn được mà rút điện thoại ra. Đang lúc bà ta do dự rằng có nên báo cảnh sát hay không.

“Khục, không cần mày phải báo, tao báo hộ cho mày. Mày ở trong thành phố, hẳn là cũng biết mấy thứ kia gọi là gì mà.” Mà lúc này, Cổ Dục đứng bên cạnh đột nhiên nở nụ cười. Sau đó hắn lấy ra điện thoại rồi cùng lúc ấn gọi cảnh sát. Hắn cũng nở một nụ cười với Cổ Nhạc Thành, chỉ chỉ vào camera trước cửa nhà hắn.



Nói thật, ở nông thôn trong nhà không ai trang bị thứ này cả, nhưng mà đồ trong nhà Cổ Dục dù gì cũng rất đáng tiền. Cho nên sau khi bán cá cho Hứa Cẩm, hắn còn cố ý mua mấy cái camera. Hắn lắp đặt từng khu vực trong nhà như cửa chính, sân trước, phòng để bể cá và đối diện giếng nước ở sân sau. Mà cái camera này là đồ khoa học kỹ thuật cao, không cần phải bật tắt thủ công mà chỉ cần có WIFI là được. Vài ngày trước, nhà hắn đã cho nối mạng, cho nên chỉ cần kết nối vào điện thoại là được .
Bình thường thì khi Cổ Dục ở nhà hắn sẽ không mở ra xem làm gì. Nhưng hôm nay hắn vắng nhà, đương nhiên sẽ mở lên. Đây chính là thứ mà hắn cũng trông cậy vào.

Khi Cổ Nhạc thành thấy được camera, sắc mặt của hắn trắng bệch. Hắn biết hành động của mình nói đều đã bị quay lại, nhưng mà bây giờ không có bằng chứng thì hắn cũng không thừa nhận.

“Đúng! Là tao đi vào trong nhà mày. Nhưng chó nhà mày cắn tao, nhiều lắm thì tao chỉ bị xem là đột nhập gia cư bất hợp pháp. Thế nhưng, chó nhà mày thả ra hành hung tao là thật. Bây giờ bồi thường tiền thuốc men thì tao bỏ qua việc này. Bằng không khi cảnh sát tới, chó nhà mày cũng không giữ được!” Chớp mắt, Cổ Nhạc Thành cũng gào lên với Cổ Dục. Hắn biết rõ bên kia cảnh sát cũng sẽ cân nhắc hình phạt tiêu chuẩn, cho nên hắn không sợ.
“Đúng! Bồi thường đi, không thì lôi chó nhà mày ra đánh! Mày còn phải bồi thường tiền!” Nghe thấy con mình nói như vậy, mẹ của Cổ Nhạc Thành cũng phản ứng lại, quát Cổ Dục.

Bà bây giờ coi như không hề quan tâm những chuyện khác, con trai bị cắn trở thành hình dạng này. Làm gì mà còn để ý đến chuyện mất mặt hay không mất mặt, kiểu gì thì bà cũng phải để cho Cổ Dục tốn chút huyết mới được.

“Hắc, không tệ! Còn biết cả pháp luật, nhưng mà mày cũng không biết rằng tội trộm cắp không thành cùng trộm cắp cũng là một dạng phạm tội sao. Hơn nữa, còn phải dựa vào giá trị đồ vật mà mày lấy. Dì à! không thể không nói con trai của dì rất tinh mắt, không hổ là người làm việc ở thành phố. Còn biết cả cá Huyết Long cơ đấy!” Nhìn mẹ con hai người đang tẩy rửa lau máu, Cổ Dục đứng thẳng người, sự khinh bỉ trên mặt càng hiện rõ. Đúng vậy, tên này vừa nãy muốn trộm cá Huyết Long của Cổ Dục.
Nói đến điều này, đây cũng là một sự trùng hợp. Sau khi tên Cổ Nhạc Thành này trèo tường vào nhà Cổ Dục, hắn chủ yếu là vì tìm đường hầm bí mật. Kết quả là tìm nửa ngày, ngay cả cái rắm của mật đạo cũng không tìm được. Cho dù là có đi xuống giếng cũng sẽ không tìm được đường hầm bí mật nào cả. Hơn nữa, cái giếng bí mật này cũng chỉ có Cổ Dục là người có thể dùng được mà thôi.

Hắn đi một vòng mà không tìm được, đoán rằng đám người Cổ Dục sắp trở về. Thế là trong lòng có chút động tâm, kẻ trộm không thể ra về trắng tay. Nếu như thứ muốn tìm không thấy được, vậy thì cũng phải mang một vài thứ gì đó đi mới được. Thế là hắn liền nhìn trúng cá Huyết Long nhà Cổ Dục.

Thứ này trước đó hắn đã từng thấy qua, khi đi cùng đại ca của hắn tới nhà một ông chủ làm khách. Nhà ông chủ kia cũng có một con cá Huyết Long như vậy, giá cả hơn mấy chục ngàn. Ở đây Cổ Dục có bốn con, hắn nhẩm tính cũng thấy đáng giá mấy trăm ngàn. Thế là hắn liền nảy sinh ý đồ xấu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK