Chương 367: Một chút phiền phức
Động tác của người phụ nữ rất nhanh, sau khi bắt gà thì đi vào cái phòng bên cạnh giết gà. Giết gà ở chỗ đó, nhổ lông, không đến 10 phút đã xử lý xong hai con gà trống.
Sau đó cầm hai túi gia vị nhét vào trong bụng gà, tiếp đó người đàn ông trung niên treo hai con gà bỏ vào trong lò quay. Mà lúc này, người phụ nữ cũng bưng ra một ít đồ ăn. Nhưng cũng chỉ là một chút rau dưa để nhắm rượu, có đậu phộng, trứng muối ngâm dấm, tào phớ, đậu phộng và đậu tương, còn có rong biển, và một số món khác.
Khi mấy món đồ nhắm được bưng lên, Khổng Hạo Văn đắc ý rót cho mình một ly bia.
Nhìn cảnh này, Cổ Dục không khỏi khinh bỉ nhìn hắn, thực ra hắn biết đây là Khổng Hạo Văn cố ý. Gã biết mình lái xe tới, cho nên không thể uống bia rượu, vậy mà còn cố ý tới chỗ này để uống bia.
Thấy Cổ Dục đang nhìn mình bằng ánh mắt khinh bỉ, Khổng Hạo Văn lại cười hắc hắc.
“Tôi nói với cậu, mấy con gà quay nhà ông Thất chính là tuyệt nhất, mặc dù không thể bằng cậu làm, nhưng là chỗ tôi cảm thấy ăn ngon nhất khi ở bên ngoài. Cậu cũng nếm thử xem, học hỏi kinh nghiệm, sau đó về nhà nghiên cứu một chút.”
Đắc ý uống một ly bia. Tiếp đó Khổng Hạo Văn nghiêm túc nói với Cổ Dục, lúc này Cổ Dục cũng nhìn về cái lò quay đặt ở giữa sân, hắn thật sự có một chút mong đợi.
“Ừm, thật thơm!” Khi gà quay được đặt lên bàn, Cổ Dục xé một cái đùi, lúc ăn vào miệng ánh mắt của hắn không khỏi sáng lên.
Mùi vị của cái đùi gà này đúng là rất ngon, cực kỳ ngon.
Da gà đã được quay giòn xốp. Khi cắn xuống một miếng không chỉ có giòn, còn đặc biệt ngon miệng. Thịt gà cũng không có một chút khô, không thể không nói tay nghề quay gà của ông Thất thật tốt.
Đương nhiên, nếu muốn so với Cổ Dục thì còn kém một chút, bới lông tìm vết thì vẫn có một số chỗ chưa đạt. Như gia vị phối không đúng lắm, thời điểm lật gà còn thiếu một chút nhiệt độ, lúc cắt cổ gà đã làm hỏng phần yết hầu, dẫn đến lúc thưởng thức cổ gà thì nó đã không còn trọn vẹn.
Những điều đơn giản này chỉ là do lúc xử lý gà không được tốt mà thôi, dù sao thì mấy con gà này cũng chỉ đắt hơn gà thường một chút. Một con chỉ có 80 tệ, không phải là 8 ngàn tệ một con. Cho nên không cần phải đánh giá quá gắt, do đó Cổ Dục ăn rất là vui vẻ.
“Ông chủ! Bán thêm cho tôi 5 con, chút nữa để tôi mang về.” Cổ Dục vừa ăn vừa nói với ông chủ.
“Ài, được rồi!” Nghe Cổ Dục gọi thêm, ông Thất cũng lên tiếng. Sau đó vợ ông đang ở bên cạnh dọn dẹp đồ đạc, lúc này cũng đi bắt gà.
“Tôi không gạt cậu chứ, mấy con gà này mùi vị không tệ, nhưng cậu đem về thì da sẽ bị mềm đó.” Nhìn Cổ Dục, Khổng Hạo Văn vừa gặm gà vừa có chút đắn đo nói.
“Tôi tự nhiên có biện pháp để cho nó giòn xốp lần nữa, ha ha. Tốt, không nói nữa, ăn thôi!” Thấy Khổng Hạo Văn nghi hoặc làm cách nào để da gà này trở nên giòn lần nữa, Cổ Dục cũng cười tủm tỉm nói.
Bữa ăn này, hai người ăn đến hơn hai giờ chiều mới xong.
Sau đó Cổ Dục đi trả tiền, rồi cầm 5 con gà quay đã đóng gói mang về. Đầu tiên là đưa Khổng Hạo Văn trở về nhà, đương nhiên không quên đưa cho gã chút rượu. Những đồ vật này bây giờ hắn không thiếu, nhưng hắn biết Khổng Hạo Văn chắc chắn cần.
Sau khi chở gã về nhà, Cổ Dục trực tiếp lái xe quay về thôn Cổ gia.
Lúc hắn về đến nhà thì phát hiện Cổ Tú Tú và Lưu Phi Phi đang cùng bốn con thú con chơi quên cả trời đất. Mà hai con sói vẫn như cũ đứng ở phía xa, muốn cho bọn chúng tiếp nhận chỗ này trở thành nhà của mình, dĩ nhiên không dễ dàng như vậy.
Nhưng Cổ Dục cũng không cần lo lắng vấn đề này, có Vua Núi trông chừng, hai bọn nó cũng không thể lật nổi trời.
Thực ra, hiện tại hắn lo lắng nhất chính là bốn con thú nhỏ này, mặc dù hôm qua Tiết Thanh Huyến trở về đã cùng kiểm lâm chào hỏi qua, nhưng phiền phức chắc vẫn sẽ không thiếu.
Đầu tiên là bọn săn trộm.
Một con hổ Đông Bắc, Cổ Dục tra trên mạng một chút thì giá chợ đen có thể bán khoảng 2 triệu tệ, hai con là được 4 triệu. Gấu nâu thì rẻ hơn một chút, cũng có thể bán với giá 500 ngàn.
Bốn con này tính ra đã là 5 triệu tệ.
Đời sống của người dân tuy bây giờ đã khá hơn, nhưng bình quân đầu người một năm chỉ có thể mấy trăm ngàn, hoặc cao nhất là vài triệu. Cho nên, chắc chắn là sẽ có người nhớ thương đám thú con của hắn.
Giống như đám trộm chó kia, bọn hắn không biết mình đang phạm pháp sao?
Bọn hắn biết đấy chứ, nhưng tại sao họ vẫn trộm. Chính là vì bọn họ biết thực ra cái tội này không quá nặng, trên cơ bản trộm chó sẽ bị kết án ngồi tù nửa năm hoặc một năm, hơn nữa bị phát tán trên mạng dễ dàng chọc đám fan yêu chó làm những hành động não tàn, chọc giận những người qua đường.
Cho nên dù biết là phạm pháp, nhưng đám người này vẫn dám làm như thế.
Mặc dù những động vật này không giống như chó, chúng là động vật hoang dã, cho nên bị kết án thì thời gian sẽ dài hơn. Nhưng chỉ là tăng thêm chứ không phải là tử hình, dùng mười năm tù để đổi lại 5 triệu tệ có lẽ sẽ có nhiều người nguyện ý. Thế nhưng công khai vào nhà Cổ Dục cướp thì bọn trộm không dám, bởi vì tỉ lệ thành công quá thấp, hơn nữa đây được coi là đột nhập vào nhà trộm cướp, tội sẽ nặng hơn. Nhưng mà nếu Cổ Dục ở bên ngoài không có ở nhà thì sao? Không phải là rất nguy hiểm ư.
Đồng thời còn phải đề phòng, có một ít người cố tình gây sự. Sẽ nói mấy con hổ con và gấu con này sẽ gây tổn thương người trong thôn, sống chết không để cho hắn nuôi. Hoặc là tới cửa chơi xấu đòi tiền, những việc thế này cũng phải đề phòng.
Nhưng mà, trước mắt Cổ Dục chỉ đề phòng cái trước, những thứ còn lại hắn không để ý.
Dù sao hắn cũng không cần cho bất cứ kẻ nào mặt mũi, dám đùa giỡn xảy ra chuyện, trực tiếp báo cảnh sát là được. Dám tụ tập tới nhà leo tường gây chuyện, trực tiếp đánh gãy chân ném ra. Hắn không để tâm đến hàng xóm hay thân thích, vẫn là câu nói cũ kia. Ai hắn cũng không ngán!