Chương 188: Đại sư xào trà
“Tiểu Cổ! Ngày mai tôi sẽ lập tức xào trà, tiếp đó sẽ đem đến cho cháu xem như là quà cảm ơn vì đã cứu lão già này, lại còn mời tôi ăn cơm nữa chứ.” cầm theo hai túi trà, ông cụ Tống cười ha hả nói. Mà Cổ Dục nghe xong lời ông nói, không khỏi có chút dở khóc dở cười.
Vốn là hắn cứu ông cụ này, kỳ thực cũng không có ý muốn cần ông báo đáp gì. Hắn chỉ là thuận tay mà làm thôi, châm ngôn nói rất hay ‘nghèo sinh gian kế, giàu có lương tâm.’
Bây giờ có thể nói, Cổ Dục xem như là người có tiền trong đám người bình thường, dù sao hắn cũng là phú ông triệu cơ phú mà.
Cho nên hắn làm như vậy cũng coi như là làm việc thiện.
Bao gồm cả việc mời ông cụ Tống ăn cơm, hắn cũng không có mưu đồ mong được báo đáp gì. Thế nhưng ông cụ Tống rõ ràng không nghĩ như thế, ông ấy muốn giúp Cổ Dục xào hai nồi trà để báo đáp Cổ Dục.
Cổ Dục không hiểu nhiều về trà, nhưng quả thật cái ông cụ Tống này rõ ràng là thật không đơn giản.
Người khác dùng tiền triệu cũng chưa chắc mời được ông cụ động tay xào một nồi trà. Nếu mà để người ta biết được ông cụ miễn phí giúp Cổ Dục xào hai nồi trà, có lẽ phải khiến cho không ít người phải kinh ngạc.
Cũng giống như hiện tại, khi cháu gái ông cụ Tống nghe được lời này cũng sửng sốt một chút. Phải biết rằng ông nội cô đã lâu rồi chưa có động tay xào trà. Nghĩ tới đây, cô không khỏi liếc mắt nhìn Cổ Dục, xem ra ông nội của cô đối với người này rất có dụng tâm nha!
“Được được được, tùy ý ông ạ. ” Mà lúc này Cổ Dục còn chưa cảm giác được ông cụ Tống này không phải là người đơn giản. Cho nên hắn tùy ý nói như vậy, cũng không đề cập đến việc hỗ trợ xào trà. Cổ Dục cũng không để ý đến việc ông ấy hái một chút lá trà này, hắn không phải là người hẹp hòi.
Sau khi đưa ông cụ Tống lên xe, Cổ Dục cũng quay trở về trong nhà. Tối hôm nay hắn còn chuyện muốn làm, không nói những thứ khác thì chỉ riêng những cây nhân sâm kia, cũng đủ khiến cho hắn phải giành ưu tiên để xử lý nó trước mới được.
Những cây nhân sâm phẩm chất tốt thì hắn trực tiếp đem đi trồng, mỗi ngày sẽ tưới cho nó nước giếng. Hắn chuẩn bị đến khi già thì đem một đám nhân sâm ngàn năm ra nghịch một chút. Mà những cây nhân sâm có phẩm chất không tốt lắm thì hắn có chút cân nhắc, xem nên xử lý thế nào cho tốt? Ăn hết thì cũng được, thế nhưng hắn không thể ăn nhiều như vậy. Mà ngoại trừ ăn ra thì còn có thể làm gì đây? Đây là một chuyện cần phải suy tính…
Trong lúc Cổ Dục ở nhà bận rộn giải quyết chuyện những cây Nhân sâm. Ở bên kia, sau khi đón ông cụ Tống lên xe, cháu gái cụ Tống khẽ liếc mắt nhìn ông cụ ở hàng ghế sau đang hí hoáy sắp xếp những lá trà, cô không nhịn được nghi hoặc lập tức hỏi: “Ông nội vừa ý vị họ Cổ kia sao?”
“Không chỉ là vừa ý, chàng trai này thật sự không đơn giản.”Nghe cháu gái nói, ông cụ Tống tạm thời buông những lá trà xuống, tiếp đó trên mặt nở nụ cười.
Mặc dù nhìn Cổ Dục không có cái gì khác thường, nhưng trên thực tế, nếu như cẩn thận quan sát thì lập tức sẽ phát hiện Cổ Dục có rất nhiều điều không bình thường.
Trong nhà hắn chó không tầm thường, đại bàng không tầm thường, lợn rừng cũng không tầm thường. Nhìn mấy con chim đa đa kia cũng không phải tầm thường, mà chủ nhân của bọn này càng không phải là dạng tầm thường.
Chiều cao, ngoại hình, những thứ này ông cụ Tống sẽ không để ý. Thế nhưng khí chất của người này, còn có năng lực bản thân của hắn thật sự làm cho người ta hết sức kinh ngạc.
Tài nấu nướng của hắn thậm chí đầu bếp số một của quốc gia cũng không sánh nổi, hắn trồng hoa không có loại nào mà không phải là cực phẩm trong cực phẩm. Cây trà của hắn, càng là muốn đạt tới trình độ cây mẹ, dạng người thế này nếu như nói là một người bình thường, ông cụ Tống là người đầu tiên không đáp ứng.
Nhưng một chàng trai ưu tú như thế, lại sống ẩn dật ở trong cái thôn nhỏ này. Điều này thật sự làm cho người ta cảm thấy rất hiếu kỳ.
Nhìn cặp mắt như phát ra lửa của ông nội mình, cháu gái ông cụ Tống không khỏi nhớ lại cái người Cổ Dục vừa rồi. Ngoại trừ vừa ý với ánh mắt của Cổ Dục, cô không có cái nhìn khác về hắn.
Bình thường đàn ông nhìn thấy mình, ánh mắt bọn họ từ đầu đến cuối đều sẽ dừng lại trên người mình. Thế nhưng anh chàng Cổ Dục này không có như vậy, điều này cũng làm cho cháu gái ông cụ Tống có chút tò mò…
Sáng sớm hôm sau, khi ông cụ Tống rời giường và ăn cơm xong, ông tắm rửa thay quần áo rồi lấy chiếc nồi đen gia truyền ba đời mấy trăm năm trong nhà ra. Ông cụ Tống dùng nước suối rửa sạch nồi cẩn thận, đốt ba cái bếp đất liên tiếp, tiếp đó ông cụ nghiêm mặt lấy những lá trà được hái từ trong nhà của Cổ Dục ngày hôm qua. Thật ra, lá trà tốt nhất vẫn là xào ngay khi hái xuống.
Tuy nhiên bởi vì hái vào tối qua, cho nên đã ngấm một chút sương khí cũng là đều hiển nhiên.
Lúc này, Tống Mính là cháu gái của ông, nhìn thấy ông vẻ mặt nghiêm túc như vậy, cô cũng tò mò ngồi ở bên cạnh xem. Tính ra đã rất lâu rồi cô chưa từng thấy ông cụ nghiêm túc như thế!
Đúng thế! Giống như trước đây từng giới thiệu, thật ra ông cụ Tống cũng không phải là một người bình thường.
Tên đầy đủ của ông ta là Tống An Dân, nếu như nói ra tên này chắc hẳn sẽ có không nhiều người biết. Nhưng nếu như nhấc lên danh hiệu này trong giới lá trà thì đây chính là sấm nổ bên tai.
Nhà họ Tống xào trà (rang trà) đã qua nhiều thế hệ, tương truyền ở thời nhà Minh, nhà ông chính là người xào trà được chỉ định cống trà cho, cũng là người tham gia sáng tạo việc xào trà.
Đúng vậy, cách xào trà để uống trà bây giờ chính là được phát minh vào thời Minh, mà tổ tiên của nhà ông Tống là một trong những người sáng tạo cách xào này.
Họ vẫn luôn là người xào trà phục vụ riêng cho hoàng thất suốt hai đời nhà Minh. Đến triều đại trước, khi hoàng thất sụp đổ thì họ cũng về sống ở ẩn. Nhưng nhờ vào con mắt tinh tường, nhà của họ trở thành người buôn lá trà nổi tiếng nhất sau khi chính phủ mới được thành lập.