Mục lục
Bắt đầu từ một cái giếng biến dị (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 289: Chồn sóc

Ở nông thôn thì dân chúng thờ phụng năm vị tiên này. Năm loài động vật này sẽ không tự nhiên mà đi phá nhà phá cừa người dân. Đương nhiên nếu trong nhà có nuôi mèo để bắt chuột, bọn chúng sẽ không suy nghĩ nhiều đến vậy.

Trên cơ bản thì những loài động vật khác nếu tiến vào nhà đều đòi ăn đòi uống mới chịu đi.

Cổ Dục đương nhiên không phải cố ý lấy một cái đề tài ma quỷ để nói chuyện, hắn cũng không mê tín đối với những điều trên. Hắn biết một điều, chồn sóc chính là tên khoa học của con vật này, nó cũng xem như là động vật có ích.

Thức ăn chính của chúng chủ yếu là chuột, đương nhiên chúng vẫn ăn những thứ khác ngoài chuột.

Ví dụ như ếch, chim nhỏ, các loại trứng chim, đều là thức ăn của chồn. Trước đây còn nghe nói chồn thích trộm gà. Đúng là bọn chúng có ăn gà, nhưng vì lúc đó chúng không còn gì khác để ăn, cho nên mới phải ăn gà, nhất là chồn ở vùng Đông Bắc, đặc biệt là ở tỉnh Hắc Long Giang.

Nơi sinh sống của loài động vật này với con người cũng không trùng nhau, nhưng mà ở phía Trung Nguyên cùng những khu vực phía nam thì khu vực sinh sống của chúng lại có chút trùng hợp.

Nhưng nếu nói bọn chúng đến từ thôn Cổ Gia thì quả thật không đúng, bởi vì ở đây rất hiếm thấy bọn này.

Bởi vì chồn ở khu vực lân cận dãy Đại An Lĩnh có thể tìm thấy thức ăn, cho nên chúng không cần thiết phải tiến vào nơi con người sinh hoạt mà kiếm ăn làm gì. Thế nhưng hiện giờ Cổ Dục thấy được chồn sóc như vậy thì đại biểu cho việc bọn chồn này đã rơi núi, rất có thể vì đàn chuột đã di chuyển khiến chúng mất đi nguồn thức ăn. Bất kể thế nào đi nữa, bọn oan gia này là loài sống theo bầy đàn, thấy được một con như vậy thì gần đây hẳn phải có cả một bầy, Cổ Dục cảm thấy nên về thôn báo tin một chút.

“Đi thôi, chúng ta trở về thôn!” Nói rồi hắn ôm Cổ Tú Tú cùng Lưu Phi Phi ở trong ngực, một tay khác nhấc cái thùng ốc bươu quay trở về nhà.

Lúc về đến nhà, trước tiên hắn đem những con ốc bươu đã bắt được bỏ vào trong cái vạc nước đã chuẩn bị sẵn. Sau đó hắn nói một tiếng với Lâm Lôi và Lý Vân Vân rồi đi bộ sang chỗ thôn trưởng Cổ Kiến Quốc đang hóng mát để báo tin về lũ chồn.

“Ái chà! Bọn oan gia này lại xuống núi rồi sao?” Nghe Cổ Dục nói xong, Cổ Kiến Quốc lập tức nhíu lông mày. Cho dù biết loài vật này chủ yếu là ăn chuột, nhưng vấn đề là nông dân ở đây rất ưa sạch sẽ. Mỗi nhà đều biết chuột mang trong mình không ít mầm bệnh, lại còn có thể lây nhiễm sang con người. Cho nên có thể thấy thôn này kỳ thực chuột cũng chẳng có nhiều.

Hơn nữa năm ngoái nhà nước cấp tiền cho thôn trùng tu lại nhà cửa, chuột ít lại càng thêm ít. Bọn chồn xuống núi lại chẳng có đủ chuột mà ăn, bọn chúng kiểu gì cũng sẽ nhòm ngó sang những loài vật khác, chẳng hạn như gà, vịt, ngan,..

Bất lợi hơn nữa loài chồn này lại được luật pháp bảo hộ, không thể tuỳ tiện bắt giết. Hơn nữa cũng chẳng dễ dàng mà bắt được chúng. Quả thực việc này rất phiền toái.

“ Bây giờ tôi sẽ vào thôn báo cho những nhà nuôi gà hay tin. Cậu đi cùng tôi vào trong thị trấn một chút, xem có thể xin lệnh bắt giữ bọn chúng được không. Đến lúc đó còn phải tập hợp đội ngũ giải quyết đám phiền phúc này nữa.” Nghe xong lời của Cổ Dục, Cổ Kiến Quốc lập tức đi ngay đến từng nhà để báo tin.

Không còn cách nào khác, ở trong thôn này thì hầu như nhà nào cũng nuôi gà vịt.

Xem như là nuôi không phải để bán thì cũng là nuôi để dành tới lễ tiệc thì giết thịt, cũng có thể coi đây là một lựa chọn tốt. Thế nhưng bây giờ gà ở nông thôn thả rông, coi như vậy thôi thế nhưng rất đắt. Hiện tại giá cả ước chừng 100 tệ một con, 10 con chính là một ngàn, một trăm con chính là 10 ngàn tệ đó nha.

Trong thôn ngoại trừ Cổ Dục thì sẽ chẳng có ai muốn chịu tổn thất nhiều đến vậy. Động vật được bảo hộ là đúng, thế nhưng bảo vệ động vật cũng không thể ưu tiên hơn bảo vệ con người.

Mặc dù Cổ Dục là người thị trấn, nhưng tam quan của hắn không lệch lạc. Bởi vì bảo hộ động vật mà làm cho kinh tế của người dân bị tổn thất, hắn nhất định không tán thành chuyện này.

Sau khi Cổ Kiến Quốc đứng dậy thì đi thông báo khắp bốn phía trong thôn.

Cổ Dục thì chuẩn bị về nhà, nhưng lúc vừa mới đến gần nhà, hắn nghe được tiếng kêu của Vua Bầu Trời. Sau đó hắn nhìn thấy Vua Bầu Trời lao về cái cây trong nhà hắn, tiếp đến nghe thấy tiếng của Lý Vân Vân và Lâm Lôi hét lớn.

“ Xảy ra chuyện gì vậy?” Nghe được tiếng hét chói tai, Cổ Dục ngay lập tức chạy vào trong nhà.

Hắn mở cửa xem xét thì nhìn thấy phía sân sau, Cổ Tú Tú cùng Lưu Phi Phi mặt mũi lo lắng đứng đó. Trước mặt hai cô bé, Vua Bầu Trời đang hung dữ kẹp lấy một con chồn sóc đè trên mặt đất. Trên móng vuốt con chồn kia thì đang giữ chú hamster, mà chú hamster thì đang run rẩy toàn thân. Đương nhiên con chồn sóc kia cũng đang run rẩy khiếp sợ.

Vua Núi cùng Bạo Quân một trái một phải đang bao vây lấy nó. Mặt Vua Núi lúc này rõ ràng có chút không đúng, có một điểm vàng trên đó hơn nữa còn tỏa ra mùi hôi thối, khiến cho trạng thái trở nên không tốt. Đến nỗi sắc mặt Bạo Quân cũng trở nên rất dữ tợn, mà Lâm Lôi cùng Lý Vân Vân đang đứng tại cửa ra vào của ngư trường cũng không biết phải làm sao.

Phùng Thư Nhân đang ở gần đó cầm điện thoại livestream nhưng cũng chẳng biết xử trí thế nào cho phải.

Nhìn hình ảnh trước mặt, Cổ Dục không khó để đoán được tình hình hiện tại.

Đơn giản là Cổ Tú Tú và Lưu Phi Phi đang chơi cùng hamster, rồi không biết con chồn này từ đâu chui ra chạy đến muốn ăn thịt chú hamster nhỏ.

Bởi vì loài vật này nhỏ con, đến lúc Vua Núi phát hiện ra thì nó đã vào tới nơi. Nếu hắn đoán không sai thì điểm vàng trên mặt Vua Núi là do bị con chồn sóc này thả rắm thối. Thấy Vua Núi bị trúng chiêu, cho nên Bạo Quân lập tức giữ khoảng cách, còn con chồn thì bắt được giáo sư Thương chính là con hamster kia.

Nhưng mà nó không nghĩ tới là Vua Bầu Trời ở trên không trực tiếp nhào xuống đè nó trên mặt đất.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK