Chương 487: Đi mua than đá
Rất nhanh các món ăn đầy đủ hương vị và màu sắc đều đặt trên bàn. Mấy người Cổ Dục cũng bắt đầu ăn các món mới, gồm thịt bò, hải sản, thịt heo cái gì có đều có, chúng lại được phối hợp với gạo số hai Đạo Hoa Hương mới ra năm nay, ăn phải gọi là ngon cực kỳ.
Nhất là món bò hầm của Cổ Dục, nước sốt được chan lên, mùi vị thật không thể chê vào đâu được. Cổ Dục ăn ba bát vẫn muốn ăn, nếu không nhìn thấy ánh mắt nhìn chằm chằm của Vua Núi thì có lẽ hắn sẽ ăn luôn phần cơm của nó.
Sau bữa ăn, ba cô gái đi dọn dẹp. Cổ Dục thì đi pha trà, dựa vào ghế sofa vừa tiêu hóa thức ăn vừa tìm xem có phim hay gameshow nào hay ho để coi. Mỗi ngày của hắn đều sống tương tự như thế này.
Nhưng mà hôm nay, hắn còn chưa tìm thấy cái nào muốn xem thì ba cô gái đã thu dọn xong, sau đó Lâm Lôi đi tới bên cạnh Cổ Dục.
“Tiểu Dục! Xem thời gian cũng đến lúc chúng ta chạy thử rồi, sau đó còn phải tranh thủ đi mua than đá.” Nhìn Cổ Dục, Lâm Lôi lập tức nói.
“Chạy thử, thử gì nào? Còn mua than đá thì anh biết, nhưng mà anh chưa từng mua, anh phải mua nó ở đâu đây?” Lúc này Cổ Dục mới phản ứng khi nghe Lâm Lôi nói.
Đông Bắc, đặc biệt là nơi hắn ở, có thể nói là trời lạnh rất nhanh.
Đừng thấy hôm nay mới giữa tháng 10. Thế nhưng nhiệt độ bây giờ đã giảm rất nhanh, ở thôn Cổ Gia, ban ngày nhiệt độ chỉ còn khoảng 13-14 độ. Còn ban đêm thì chỉ có 4-5 độ.
Cũng may năm nay không có mưa, nếu không có thể đã dưới 0 độ rồi.
Bây giờ bên Cáp Nhĩ Tân có thể còn chưa chạy thử hệ thống sưởi ấm, nhưng ở đây quả thật cần phải chuẩn bị nghiên cứu vấn đề sưởi ấm rồi.
Cũng may bản thân Cổ Dục cũng tương đối sợ lạnh, cho nên hắn đã sớm chuẩn bị tinh thần.
Ai cũng nói người Đông Bắc không sợ lạnh, nhưng thực ra người Đông Bắc còn sợ lạnh hơn người phương Nam.
Bởi vì phương Nam khí hậu có chút ẩm ướt khi vào mùa đông. Nhìn nhiệt độ bên ngoài cũng không thấp thế nhưng cảm giác ẩm ướt lạnh lẽo thật sự khiến cho người ta có chút chịu không nổi.
Nhất là ở trong nhà, ở bên ngoài không lạnh, nhưng về đến nhà thì lại rất lạnh.
Cảm giác gió lạnh thấu xương, giống như là hung hăng chui vào trong xương. Điều hòa không khí cũng dùng ở mức vừa phải, mà người phía Nam sống trong môi trường như vậy cũng quen rồi.
Không giống như bên Đông Bắc, ở đây mặc dù ngoài trời âm -20, -30 độ nhưng trong nhà có lò sưởi, có bếp lò, có giường nên trong nhà cũng không quá lạnh. Quanh năm đều duy trì 25 độ, khi đi ra ngoài thì mặc thêm cũng nhiều.
Không đề cập tới vài thập niên trước khi tất cả mọi người đều gặp khó khăn. Nhưng bây giờ đã có áo lông, áo bông vải giữ nhiệt, áo lông chồn gì đó… chỉ cần mặc vào thì đi ra ngoài cũng không hề sợ lạnh, cho nên lấy cứng chọi rét người Đông Bắc thật sự không bằng người phương Nam.
Trong nhà Cổ Dục đã lắp đặt lò hơi và các đường ống để sưởi sàn cũng đã được bố trí sẵn. Không chỉ lắp đặt trong nhà mà còn có sân trước, sân sau và hồ cá cũng được lắp đặt. Đến lúc mùa đông tới chỉ cần che lại mái nhà kính thì trong nhà Cổ Dục giống như mùa xuân, đây chính là chỗ thoải mái nhất.
“Chạy thử cũng rất dễ, một lát chúng ta chạy thử đi. Chủ yếu là xem có bị rò rỉ gì hay không. Còn than thì lúc trước cũng có người vào thôn bán, nhưng đây là than đá nên cũng không tốt, khi cháy sẽ sinh nhiều khói. Không tốt để sử dụng, hơn nữa mùi cũng khó ngửi, tốt nhất là vào thành phố mua sẽ ổn hơn.” Nghe Cổ Dục nói vậy, Lý Vân Vân ở bên cạnh cũng đáp lại.
“Anh biết rồi, ngày mai anh lái xe tìm Khổng Hạo Văn nghiên cứu chuyện mua than đá vậy.” Nghe Lý Vân Vân nói Cổ Dục mỉm cười, đây đều là vấn đề nhỏ mà thôi.
Buổi chiều mấy người Cổ Dục ở nhà thử hệ thống sưởi một chút, sau khi xác định các đường ống đều được thông suốt, cũng không có vấn đề gì lớn.
Hệ thống sưởi, thực ra không quá phức tạp, đặc biệt là kiểu sưởi ấm ở nhà trệt.
Phần chính là lò hơi và tất cả các đường ống chứa nước, rồi ống dẫn hơi nước được chia thành hai đường. Một đường đế cấp hơi nước, một đường là để hơi nước trở về lò hơi.
Khi lò hơi chứa đầy nước, nước sẽ được đun nóng trong lò hơi. Dựa theo nguyên lý nóng lạnh và sự giãn nở, nước nóng sẽ ở trên còn nước lạnh sẽ ở bên dưới, sau khi nước nóng thì phát sinh bốc hơi, hơi nước nóng sẽ theo đường ống đi một vòng rồi lại trở về nồi hơi một lần nữa.
Đây là kiến thức đơn giản của vật lý cấp hai, nhưng lại thật sự hiệu quả.
Sau khi xác nhận không có rò rỉ trong tất cả các đường ống, nhà của Cổ Dục cơ bản đã được giải quyết. Ngày hôm sau hắn từ nhà Lâm Lôi về, chờ Lâm Lôi và Lý Vân Vân đến nhà thì hắn lập tức lấy con G6X6 vội vã đi lên thành phố Hưng An.
Trước khi tới, Cổ Dục đã gọi điện cho Khổng Hạo Văn nói mục đích chuyến đi lần này. Khi tới công ty của Khổng Hạo Văn, phát hiện Khổng Hạo Văn đang ở đây chờ hắn.
Thời tiết bây giờ thực sự có chút lạnh, một tên béo như Khổng Hạo Văn đương nhiên đã mặc một cái áo khoác jacket dày để đối phó, sau khi lên xe thì vẫn xoa tay một lúc lâu.
“Tôi nói này, cậu không lạnh hay sao?” Nhìn Cổ Dục vẫn còn mặc áo len, hơn nữa điều hòa còn không bật lên. Khổng Hạo Văn thực sự có chút chút buồn bực, nói thật, hắn thật sự hâm mộ cơ thể của Cổ Dục.
Bình thường cũng không có thấy Cổ Dục vận động gì, hơn nữa cũng không có ăn uống điều độ, hắn muốn ăn gì thì ăn cái đó. Nếu như Cổ Dục chỉ đơn thuần chỉ là gầy thì Khổng Hạo Văn cũng không thật sự hâm mộ, dù sao cũng là vấn đề của thể chất. Nhưng mà vì sao hắn lại có thể giữ dáng người tốt như thế?
Cổ Dục đương nhiên không thể nói cho Khổng Hạo Văn biết bởi vì quan hệ với nước giếng.
Đừng nói là hắn, ngay cả Lâm Lôi, Lý Vân Vân, còn có Phùng Thư Nhân thân hình của các cô cũng tương đối hoàn mỹ.