Mục lục
Bắt đầu từ một cái giếng biến dị (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 462: Bình an trở về

Nằm trên mặt đất, tay trái của hắn rút ra khẩu súng lục kia, muốn hướng đầu mình bắn một phát tự sát. Hắn ta biết mình làm nhiều điều ác, nếu như chết thoải mái chính là tốt nhất, không cần phải bị chờ đợi và tra tấn trước khi chết. Phải biết rằng, con người trước khi chết sợ cái gì nhất?

Chính là sợ chờ đợi nhất!

Nói rõ cho người này biết ngày mai sẽ phải chết, có thể hắn sẽ không đợi được đến ngày mai mà muốn tự mình tử tự. Do đó Dương Hâm không muốn trải qua tra tấn như vậy nên hắn muốn tự mình kết liễu.

Thế nhưng Cổ Dục là một người tốt, làm sao có thể nhìn người khác ở trước mặt mình tự kết liễu như vậy chứ? Vì thế hắn lại nổ súng, lúc này thì tốt rồi. Hai tay của Dương Hâm đều đã bị phế.

Lúc này cảnh sát cũng đã xông lên, trực tiếp còng tay của Dương Hâm lại. Sau khi cầm máu cho hắn tại chỗ, thì dẫn hắn về phía chỉ huy.

Mà sau khi Dương Hâm bị bắt, Cổ Dục cũng trượt từ trên cây xuống, lúc này Dương Hâm cũng thấy rõ bóng dáng của Cổ Dục.

Hắn biết, người kia ở trên cây bắn ngã hắn có lẽ chính là Cổ Dục.

Tuy rằng hiện tại hắn đã bị bắt, nhưng hắn vẫn muốn ly gián Cổ Dục và những người cảnh sát này.

"Huynh đệ, cứu tôi đi! Tiền của tôi sẽ chia cho cậu một nửa. Không, tiền của tôi đều cho cậu hết, thậm chí tiền tôi đã giấu đi cũng có thể cho cậu!" Nhìn Cổ Dục, Dương Hâm cười nói.

Nhưng mà đáng tiếc là sau khi hắn nói xong, bất kể là Cổ Dục hay là cảnh sát bên này đều không có một tia ý động.

Dương Hâm không biết Cổ Dục là ai, nhưng bọn họ còn có thể không biết sao?

Đừng nói chỉ là mấy triệu của một tên cướp, cho dù là hơn mười triệu Cổ Dục cũng sẽ không để vào mắt. Đùa sao? Vị này chính là người giàu nhất trong vùng của bọn họ.

Tình huống nhà Cổ Dục, lúc bọn họ đến đây cũng đã nghe cục trưởng cùng Khổng thiếu gia nói qua.

Vị Cổ tiên sinh này cũng không phải là người bình thường, hắn chính là người có thủ đoạn thông thiên.

Không chỉ là bạn tốt chí giao với Khổng thiếu gia, hơn nữa còn là người chuyên môn cung cấp nguyên liệu nấu ăn cho yến hội của chính phủ. Nghe nói còn có quan hệ không tệ với nhà họ Tiết ở thủ đô, cháu gái của lão Tống là cư sĩ đã ẩn cư ở địa phương này cũng là bạn gái của hắn. Nghe nói, cá trong nhà của hắn tuỳ tiện bắt một con ra bán cũng có cái giá mấy trăm đến mấy triệu. Đối với hắn mà nói mấy triệu tệ chỉ là mưa bụi mà thôi…

Đồ đạc trong nhà của hắn đều có giá trị liên thành. Cái khác không nói, chỉ riêng con hổ Đông Bắc kia nếu muốn bán, ít nhất ở trong chợ đen cũng đáng giá mấy triệu rồi.

Dương Hâm này muốn Cổ Dục cứu hắn sao? Kế ly gián này quá vụng về rồi, bọn họ đều có một chút khinh thường.

"Đừng nghĩ nữa, tài sản của tôi mấy trăm đời của anh cũng không kiếm được.” Nhìn Dương Hâm một cái, tiếp đó Cổ Dục giao súng lại cho chỉ huy rồi lộ ra vẻ mặt khinh thường nói với gã.

Nhìn kế hoạch ly gián của mình thất bại, Dương Hâm đành cúi đầu. Gương mặt của hắn nhăn nhó cảm thấy không cam lòng, hắn cực độ không cam lòng. Vì cái gì, vì cái gì sắp thoát khỏi nơi này hưởng vinh hoa phú quý thì lại thất bại chóng vánh như vậy chứ?

Nếu như lúc này hắn có thể động đậy, hắn đều muốn cắn chết Cổ Dục.

Thế nhưng cho dù điên cuồng cũng vô dụng, bởi vì hắn chết chắc rồi.

Cho dù là bởi vì chuyện trước kia của hắn, hay là bởi vì chuyện hiện tại, hắn đều không có khả năng sống sót. Cho dù là án tử hình treo thì không có khả năng thoát được cái chết.

Nếu như không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, vậy hôm nay hẳn là lần cuối cùng Cổ Dục nhìn thấy hắn.

Rất nhanh mấy đội đặc cảnh khác đều đã tới nơi, nhìn hai viên cảnh sát bị thương còn có Dương Hâm, tổng chỉ huy bên này, không khỏi khẽ thở ra một hơi. Tuy rằng có người bị thương, nhưng không có người chết, hơn nữa còn bắt sống Dương Hâm thì đây quả thật là một tin tức tốt.

"Cổ tiên sinh, thật sự là cảm ơn cậu rất nhiều." Nắm tay Cổ Dục, cục trưởng bên này cũng hưng phấn nói. Nghe được lời của hắn, Cổ Dục cũng khoát tay khiêm tốn nói chuyện này cũng không tính là cái gì.

Coi như là vì bảo đảm hòa bình của thôn Cổ Gia, hắn cũng có lý do để xuất thủ.

Nguyên bản bắt được Dương Hâm, những người này hẳn là lập tức rời núi mới đúng. Tuy nhiên hiện tại sắc trời đã hoàn toàn tối sầm, trời tối mà rời núi đối với Cổ Dục cũng được. Nhưng đối với những người này lại quá nguy hiểm, cho nên Cổ Dục suy nghĩ một chút thì dẫn bọn họ đến nhà gỗ của kiểm lâm.

Ở đó nghỉ ngơi một đêm. Đương nhiên, Cổ Dục cũng nhân cơ hội này mà cho hổ Đông Bắc, gấu nâu, còn có mấy con sói kia không ít nước giếng. Hôm nay chúng nó đều có công, cái khác không nói nhưng cho chút nước giếng vẫn không thành vấn đề.

Sau khi đuổi đi những con sói, hổ Đông Bắc và gấu nâu đi. Lúc này Cổ Dục cũng mang theo Vua Núi, Tiêu hoàng hậu cùng Trưởng công chúa trở về căn nhà nhỏ của kiểm lâm, về phần Vua Bầu Trời đã sớm bay trở về rồi.

Một đêm không có chuyện gì xảy ra, đúng là không có chuyện gì để nói. Cổ Dục đi theo một đám cảnh sát thì có cái gì tốt để nói chứ, những người này còn đang chấp hành nhiệm vụ, cũng không thể uống rượu, nhiều lắm chỉ là tán gẫu mà thôi.

Hai người bị thương, bởi vì bọn họ đều mang theo túi y tế tùy thân xử lý thương thế, đến cùng cũng không có vấn đề gì. Cứ như vậy bọn họ ở trong nhà nhỏ của kiểm lâm qua đêm.

Sáng sớm hôm sau, sau khi rửa mặt một chút thì đoàn người áp giải Dương Hâm rời khỏi rừng rậm.

Vào rừng thì chậm, nhưng khi ra khỏi rừng thì lại rất nhanh.

Chưa đến buổi trưa thì bọn họ đã đi ra khỏi khu rừng.

Khi Khổng Hạo Văn nhìn thấy Cổ Dục lông tóc không sao cả đi ra, hắn cũng thở phào nhẹ nhõm. Ngày hôm qua hắn cũng không có trở về thành phố, mà là ở chỗ này chờ đợi một đêm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK