Đề cử quyền sách 'Nhân sinh hung hãn' đọc giả có thể đi xem
Chương 380: Đây chính là cảm giác yêu thích sao?
“Chú ơi, cháu muốn ăn cái của chú đang ăn.” Chớp mắt, Phùng Thư Nhân lớn tiếng kêu lên.
“Cháu ăn cái bánh kia là do chú tự tay làm đấy, không phải còn chưa ăn xong sao?” Nghe Phùng Thư Nhân nói như vậy, Cổ Dục không khỏi có chút nghi hoặc hỏi.
“Không! Cháu muốn ăn cái bánh này của chú, cháu ăn một miếng đi, cắn một miếng thôi.” Nhìn Cổ Dục, Phùng Thư Nhân cũng duỗi tay ra vừa cười vừa nói.
“À! Được rồi.” Nhìn dáng vẻ kỳ quái của cô nhóc, Cổ Dục cũng đưa cái bánh tới.
Khi Phùng Thư Nhân cắn vào chiếc bánh kếp, cô cảm thấy như mình bước vào một thế giới bí ẩn và huyền bí kia một lần nữa.
Một lúc lâu sau, sau khi hoàn hồn, gương mặt của cô càng đỏ hơn, nhưng đồng thời ánh mắt cũng trở nên khó hiểu hơn. Cổ Dục ăn cái bánh này, cô tận mắt nhìn thấy hắn nuốt vào, điều đó có nghĩa là nếu Cổ Dục bỏ thuốc vào thì khi ăn nhất định bản thân hắn cũng bị nhiễm thuốc.
Nhưng tại sao hắn không xuất hiện tình huống giống như mình?
“Cháu muốn tự mình làm một cái.” Nhìn thấy dáng vẻ của Cổ Dục vẫn như cũ, Phùng Thư Nhân suy nghĩ một chút rồi nghiêm túc nói với Cổ Dục.
“Cứ tự nhiên.” Nhìn bộ dáng kỳ lạ của cô, Cổ Dục cũng không thèm để ý. Cô nhóc thích tự làm thì cứ tự làm thôi, dù sao nguyên liệu vẫn còn đó.
Sau đó, Phùng Thư Nhân tự tay làm một cái trước mặt Cổ Dục, sau khi làm xong thì cắn thử một miếng, cô phát hiện bánh mà cô làm quả nhiên cũng không tệ. Dù sao thì đống nguyên liệu mà Cổ Dục làm sẵn ở đây, còn có nước sốt đều là do tự tay hắn làm, hơn nữa nguyên liệu đều từ trong vườn rau của hắn, không ngon mới là lạ. Nếu nói có gì không ổn thì chính là việc cô để lửa hơi lớn, dẫn đến việc bánh hơi đen một tý mà thôi.
“Không đúng, không đúng, không đúng, chú cho cháu làm lại cái khác nha?” Gãi đầu một cái, Phùng Thư Nhân trong đầu đầy dấu chấm hỏi, sau đó nhìn Cổ Dục nhỏ giọng nói.
Nhìn hai cái bánh rán trong tay Phùng Thư Nhân chỉ mới cắn một miếng, Cổ Dục không khỏi nhướng mày một chút. Mặc dù hắn không thiếu tiền nhưng cũng không thể để lãng phí đồ ăn như vậy.
“Để chú làm cho cháu, nhớ là phải ăn hết đấy nhé.” Nhìn cô, Cổ Dục lại cầm xẻng lên và bắt đầu làm. Không bao lâu, một cái bánh kếp mới đã ra lò. Mà quá trình này Phùng Thư Nhân tự mình nhìn rõ ràng tất cả, Cổ Dục ngoài cách làm so với cô muốn lưu loát hơn thì không có gì khác biệt, hắn cũng không bỏ bất cứ đồ gì khác lạ vào.
Nhưng khi cô cắn một miếng bánh kếp, cô lại tiến vào thảo nguyên kia. . .
“Chẳng lẽ là vì trong lòng mình thích chú ấy, cho nên khi chú ấy làm bữa sáng cho mình thì mình xuất hiện ảo giác hay sao?” Sau khi ăn mấy miếng bánh trước mặt, Phùng Thư Nhân nhỏ giọng lẩm bẩm. Tiếp đó, vì để xác nhận lại một chút, cô còn cố ý để cho Cổ Tú Tú và Lưu Phi Phi ăn cái bánh kếp ban đầu kia.
Kết quả, hai đứa nhóc này chỉ nói là bánh quá ngon, cũng không có cái cảm giác gì khác lạ. Nhìn thấy cảnh này, Phùng Thư Nhân trong lòng khẽ trầm xuống, trong lòng càng thêm bối rối.
“Có chuyện gì mà mất hồn mất vía vậy?” Lâm Lôi vỗ một cái trước mặt Phùng Thư Nhân rồi hỏi.
Kể từ sau buổi sáng, Phùng Thư Nhân một mực ngồi ở bên ao cá, cũng không đi ra ngoài chơi.
“Không có, không có chuyện gì.” Nhìn ánh mắt lo lắng của Lâm Lôi, Phùng Thư Nhân miễn cưỡng nở nụ cười, sau đó nhẹ nhàng vuốt tóc của mình một chút, nhưng trong lòng lại càng thêm bối rối.
Sau khi ăn bánh kếp của Cổ Dục vào lúc sáng, trái tim của Phùng Thư Nhân có chút hỗn loạn.
Thực ra, trong lòng cô đối với Cổ Dục đã có một chút thay đổi từ rất sớm rồi.
Cô gái nào mà chẳng mộng mơ cơ chứ?
Có một số người cá biệt, đầu óc có vấn đề nên thích đàn ông nước ngoài. Còn lại đa phần các cô gái chọn chồng đều thống nhất quản điểm và tiêu chuẩn, đó chính là cao ráo, đẹp trai, trẻ tuổi, hài hước, có tiền, vân vân…
Cổ Dục có thể nói là một người khá phù hợp với những tiêu chuẩn này.
Chiều cao của hắn không phải là thấp so với người vùng Đông Bắc, dáng dấp cũng rất tốt, tính tình vui vẻ, thích nói đùa, cũng không quá già, hơn nữa còn rất có tiền.
Lúc đầu, có lẽ Phùng Thư Nhân không có cảm giác gì, dù sao cô vẫn luôn coi Cổ Dục như một người chú. Giống như Cổ Dục cũng một mực luôn coi cô là một người cháu.
Nhưng kể từ khi Lữ Thi Văn và Đan Đình Đình có một chút suy nghĩ về Cổ Dục, sau đó cô đột nhiên phát hiện dường như mình cũng có một tình cảm nào đó không thể giải thích được dành cho Cổ Dục.
Nhưng dù sao thì cô vẫn còn nhỏ, cho nên dù trong lòng có tâm ý đi chăng nữa, cô cũng chỉ có thể giả vờ như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Tiếp đó thì cô vẫn chơi đùa như một đứa trẻ như thường ngày.
Kết quả, hôm nay sau khi cô ăn bánh kếp của Cổ Dục. Bởi vì nó là do Cổ Dục làm, vị giác của cô được cải thiện gấp ngàn lần. Cũng không ngừng kích thích não bộ của cô, khiến cho não bộ của cô cũng cảm nhận được món ăn rất tốt, dần dần chuyển sang trên thân thể người đã làm chuyện này, cũng chính là Cổ Dục. Mà cảm giác yêu thích đó trong lòng cô cũng được tăng lên gấp ngàn lần, cứ như vậy cô triệt để mê man.
“Cô gái nhỏ, có phải là có đối tượng rồi không? Để dì nói cho con biết, đàn ông bên ngoài rất xấu xa và tàn nhẫn. Con còn nhỏ, đừng có gấp gáp tìm người yêu làm gì, nhất là tìm đối tượng trên mạng càng là không được, có biết không hả?” Nhìn Phùng Thư Nhân có chút không được tự nhiên, lúc này Lý Vân Vân cũng đi tới nhìn cô rồi nghiêm túc nói.
“Dì Lý, dì nói bậy bạ gì vậy, con không có. . . tìm đối tượng đâu.” Nghe được lời nói của Lý Vân Vân, Phùng Thư Nhân không khỏi nhỏ giọng nói một câu, nhưng ánh mắt lại có chút né tránh.
Nghe Phùng Thư Nhân nói vậy, Lâm Lôi và Lý Vân Vân liếc mắt nhìn nhau, các cô cũng từng trải qua tuổi trẻ. À, thực ra hiện tại các cô cũng không tính là lớn, nhưng các cô biết rất rõ ánh mắt Phùng Thư Nhân đại biểu cho cái gì. Cô gái nhỏ này, thật sự rất có thể là đã có người mình thích.