Chương 435: Phùng Thư Nhân thẳng thắn
Nghe được Phùng Thư Nhân nói như vậy, Lữ Thi Văn cùng Đan Đình Đình dường như lại càng mơ hồ hơn nữa.
Nếu đã có đối tượng, vì cái gì hai người này còn thân mật hơn so với lúc trước như vậy?
Đừng nói là Phùng Thư Nhân muốn làm nhỏ đó nha?
Nghĩ tới đây, hai người không khỏi bị chính suy nghĩ của mình dọa sợ hết hồn. Nhưng mà nhìn qua mấy loại mỹ phẩm giá trị bên cạnh mình, trong lòng cả hai cũng có chút dao động.
Kỳ thật, lúc đầu khi biết Cổ Dục đã có bạn gái, trong lòng bọn họ cảm thấy có chút chua xót. Dù sao trước đó, bọn họ đã rất hy vọng sẽ giành được tình cảm Cổ Dục.
Mặc dù tuổi Cổ Dục lớn hơn so với hai người không ít, nhưng Cổ Dục là người không quá cứng nhắc, cũng không cổ hủ, yêu đương với hắn không phải là vấn đề gì lớn. Chủ yếu, Cổ Dục lớn lên đẹp trai, vóc người cũng đẹp, lại còn có tiền nên hẹn hò với hắn cũng mang cho họ không ít mặt mũi.
Đáng tiếc, Cổ Dục đã có chủ mất rồi, trong lòng bọn họ không khỏi có chút chua xót.
Lúc hai người nhìn thấy Phùng Thư Nhân cùng Cổ Dục thân mật, đầu tiên là kinh ngạc tiếp đó lại có chút suy nghĩ.
Làm nhỏ thì chắc chắn bọn họ không tình nguyện. Lấy điều kiện của bọn họ, nếu như muốn tìm đối tượng thì đã sớm tìm được người rồi. Nhưng mà bọn họ không có chọn đối tượng, bởi vì cả hai đều không muốn tìm.
Bây giờ nhìn thấy Cổ Dục thân mật với Phùng Thư Nhân trước mặt mình, Lữ Thi Văn cùng Đan Đình Đình híp hai mắt lại một chút. Nếu như phải làm nhỏ để ở bên Cổ Dục, chuyện này hai người cũng không phải là không thể tiếp nhận. Không chừng cha mẹ bọn họ còn rất tình nguyện ủng hộ việc này nữa ấy chứ.
Nghĩ tới đây, trong vô thức, hai người không hẹn mà cùng một lúc duỗi thẳng chân. Sau đó dưới ánh mắt bất ngờ của Cổ Dục, bọn họ đem chân khoác lên đùi hắn, nhẹ nhàng đụng một cái.
Ban đầu Cổ Dục cũng không phản ứng, hắn nghĩ rằng là do bọn họ không cẩn thận đụng phải. Nhưng bị đụng chạm liên tục mấy lần, Cổ Dục không khỏi liếc mắt nhìn xuống phía dưới bàn. Thấy rõ cái chân đang gác của hai em gái trên đùi, hắn không khỏi có chút choáng váng. Phía bên kia, gương mặt xinh đẹp của hai cô gái cũng đỏ bừng lên.
Nhìn thấy một màn này, lúc đầu Phùng Thư Nhân phản ứng có chút không kịp. Sau đó cô bĩu môi, duỗi thẳng chân tới đẩy chân hai người kia ra.
“Hai người làm gì vậy?” Nhìn thẳng vào mặt bọn họ, Phùng Thư Nhân mặt không vui bĩu môi nói. Nghe Phùng Thư Nhân hỏi, sắc mắc bọn họ không tốt lắm, bị hỏi khiến hai cô cũng có chút tức giận.
Trong suy nghĩ của các cô, quạ già không cười lợn đen, ai cũng đen như ai. (ý là ai cũng có ý nghĩ giống nhau)
Phùng Thư Nhân này biết rõ Cổ Dục đã có bạn gái, còn cùng hắn mập mờ như vậy, không phải rõ ràng đang định làm nhỏ hay sao? Cô ta có thể làm, vì sao bọn họ lại không thể chứ?
“Làm gì, làm cái mà cô đang làm đó.” Nhìn Phùng Thư Nhân đang tức giận thở hổn hển, Đan Đình Đình bên kia vừa cười nói, vừa gói rau xà lách ăn.
“Làm cái gì còn cần nói rõ sao?” Lúc này, Lữ Thi Văn bên cạnh cũng cười hì hì nói, dường như bọn họ thực sự không cảm thấy có gì sai cả.
“Ha, mặt của hai người thực sự quá dày luôn nha, bạn bè mà như vậy sao?” Nghe được lời hai người bọn họ nói, lông mày Phùng Thư Nhân khẽ nhíu một cái, sau đó một mặt không vui nói.
“Cô cũng biết rõ anh ấy có bạn gái, vậy vừa rồi cô làm cái gì vậy? Còn không phải đang câu dẫn anh ấy sao?” Nghe Phùng Thư Nhân nói như vậy, bên này Đan Đình Đình cũng đáp lại.
Nhận thấy âm thanh của ba cô gái càng ngày càng cao, thu hút sự chú ý của những người xung quanh, Cổ Dục có chút toát mồ hôi lạnh, hắn cảm thấy chuyện này đang dần trở nên không ổn.
“Khụ, nói nhỏ một chút đi! Không nên quấy rầy người khác ăn cơm.” Nhìn ba cô gái, Cổ Dục ho nhẹ một tiếng, sau đó nhỏ giọng nói.
Cổ Dục đã nói như vậy, bọn họ mới dần đè xuống cảm giác khó chịu trong lòng mình, cúi đầu tiếp tục ăn thịt nướng. Bữa ăn trôi qua trong không khí không hề vui vẻ.
Suốt bữa ăn đó, thật may là không còn chuyện gì phát sinh thêm nữa.
Sau khi ăn thịt nướng xong thì Cổ Dục đi trả tiền, sau đó cùng ba cô gái lên xe. Đã xảy ra chuyện như vậy, buổi chiều chắc chắn không còn cách nào tiếp tục đi chơi nên Cổ Dục đưa Lữ Thi Văn và Đan Đình Đình về nhà bọn họ trước.
Nhà của hai người bọn họ Cổ Dục đều biết. Lúc trước gặp Lữ Thi Văn ở nhà tắm công cộng, rồi cùng cô nhóc ăn cơm tối hắn cũng đã đưa cô trở về nhà. Còn lúc bắt gặp Đan Đình Đình trong công viên, cô cũng đã chỉ nhà mình ở đâu rồi. Thế nên con đường Cổ Dục đưa hai người bọn họ trở về đều rất suôn sẻ.
Thế nhưng, sắc mặt của Phùng Thư Nhân vì chuyện này mà lại càng trở nên khó coi.
Cô nhận ra, rõ ràng Cổ Dục đã biết nhà của hai người bọn họ. Chắc chắn là bởi vì Cổ Dục cùng bọn họ đã làm qua cái gì đó. Không thể không nói, sức tưởng tượng của phụ nữ đúng là cực kỳ khủng khiếp.
Sau khi đưa bọn họ về nhà, Cổ Dục chuẩn bị cùng Phùng Thư Nhân quay trở về nhà.
Ngay lúc bọn họ sắp về đến cửa thôn, Phùng Thư Nhân đột nhiên nghiêng đầu nhìn về phía Cổ Dục.
“Chú! Dừng xe lại một chút đi.” Nghe thấy Phùng Thư Nhân nói, Cổ Dục nhìn cô một cái. Sau đó hắn phát hiện sắc mặt của cô nhóc không được tốt lắm, nên tìm một chỗ để dừng xe lại.
“Muốn đi nhà vệ sinh sao?” Hắn nghĩ, sắc mặt cô khó coi như vậy, có lẽ là đang muốn đi giải quyết nỗi sầu. Kết quả, sau khi nghe hắn nói, khuôn mặt của Phùng Thư Nhân càng xanh thêm.
“Không phải! Chú, cháu có việc muốn nói với chú.” Phùng Thư Nhân lắc đầu một cái, sau đó quay qua nhìn Cổ Dục rồi nghiêm túc nói.
“Nói cái gì?” Thấy cô nhóc nói như vậy, Cổ Dục có chút nghi hoặc hỏi.
“Chú! Cháu thích chú.” Nhìn thẳng vào mắt của Cổ Dục, Phùng Thư Nhân hơi xụ mặt, cố gắng lấy hết dũng khí, nghiêm túc nói.