“Các người biết cái gì gọi là hải sản à? Hôm nay coi như tôi cho các ngươi mở mang kiến thức. Tôi tới nơi hoang vu hẻo lánh để mang về những thứ hải sản kia, can đảm không thể tưởng tượng nổi. Các người có biết người kia bán bao nhiêu tiền không? Gấp 5 lần, gấp 5 lần giá thị trưởng đó nha. Cá nước ngọt thống nhất bán 200 tệ một kg, miễn trả giá. Theo lời của giám đốc, đây đều là hàng dự bị, không tính là gì cả! Chỉ một xe hải sản kia, tôi đoán cũng khoảng 500 - 600 ngàn tệ. Cmn! Nghĩ một chút mà xem, thật là bực bội. Ông mày làm thừa sống thiếu chết một năm cũng lời chưa đến 60 ngàn. Tên kia chỉ ở nhà kiếm một chút hải sản mà kiếm lời tận 500 – 600 ngàn tệ, cuộc sống là cái gì? Hôm nay coi như tôi đã thấy rõ!”
Trong nội thành, phía trước quầy đồ nướng, một người trung niên mặc trang phục công nhân bốc vác của Vườn Trái Cây Khinh Khinh, đang thể hiện cảm xúc với người ngồi cùng bàn.
Chính xác! Chuyện xảy ra hôm nay khiến kiến thức của hắn tăng thêm một bậc, cho hắn biết kinh khủng là gì, kiếm tiền là sao. Cấp trên bảo một tiếng, cấp dưới chạy gãy chân là như thế nào.
Ngồi cùng bàn với hắn chính là một ông bạn già. Nghe thấy lời hắn nói cũng không khỏi than vãn, xã hội này đúng là chênh lệch giàu nghèo và bất công.
Quả thực chênh lệch giàu nghèo thì ở đâu cũng vậy. Muốn từ 1,4 tỷ lập tức trở thành vị trí số một, loại thay đổi giàu nghèo lập tức thế này chắc chắn không có khả năng xảy ra.
Nhưng nếu chỉ là cải thiện hơn người bình thường hơn một chút, dựa vào lao động là có thể thực hiện được. Đương nhiên, lao động được nói tới ở đây không phải chỉ là lao lực, mà còn phải thông qua một số con đường chân chính để cải thiện hoàn cảnh sống .
Nhưng có đa số người không muốn cố gắng như thế, mà chỉ thích than trời trách đất. Nói người trúng xổ số kia sao không phải là mình.
Nhưng bọn hắn xưa nay không hề cân nhắc, nếu muốn trúng số thì phải mua vé số mới được. Cả ngày chỉ nằm trong nhà mà nghĩ tiền từ trên trời rơi xuống... Đó không phải là lạm phát hay sao?
“Anh Cổ! Người kia đang nói là ở thôn Cổ Gia, đó không phải là quê anh à.” Bên này một bàn mấy người trung niên đang ngồi nói cười hô hô ha ha, nhưng người nói không cố ý mà người nghe lại có tâm. Lúc này ở bên cạnh bọn họ có mấy tên lưu manh đang ngồi uống rượu, ăn xiên đồ nướng. Nghe thấy đối phương nói, một người trong số đó nói thì thầm với một người có vẻ ngoài xấu xí khác.
“Nghe hắn nói thì có chút giống, nhưng nhà tôi ở trong núi sâu, đào đâu ra hải sản?” Nghe được người này nói, người xấu xí kia uống một ngụm rượu, rồi sau đó nghi hoặc đáp lại.
“Ài! Anh không hiểu rồi. Quê của anh không phải rất gần nước Nga sao? Bên kia có biển mà, không chừng có người lén vận chuyển hải sản, rồi dùng thôn của anh làm trạm trung chuyển.” Mà lúc người này nghi ngờ nói, thì bên cạnh có người khác dường như rất có hiểu biết liền xích lại gần, một mặt bình tĩnh giải thích.
“Lời này không sai. Hơn nữa loại sinh ý như này, chúng ta không chừng cũng có thể nhúng tay vào.” Nghe thấy người này nói, người vừa lên tiếng kia hai mắt cũng tóe lửa đáp lại.
“Đừng có gấp! Ngày mai tôi quay về thôn nghe ngóng một chút.” Năm, sáu trăm ngàn, nghe mấy người kia nói chắc như đinh đóng cột, người xấu xí này cũng không nhịn được động lòng. Một bên đảo mắt, một bên cười hì hì nói.
Lúc này Cổ Dục không biết có người đã để mắt tới mình, hiện tại hắn đang trên giường nghiên cứu mua sắm. Đột nhiên có nhiều tiền như vậy, hắn chắc chắn sẽ mua một chút đồ mình thích. Đương nhiên, những gì hắn thích cũng chẳng có giá trị bao nhiêu.
Những thứ đáng tiền như dao, cần câu thì hắn cũng đã mua trước đó. Hiện tại hắn mua cũng chỉ là thức ăn, đồ chơi, quần, áo, giày dép. Mặc dù hắn mua giày đá bóng, nhưng chưa chắc đã dùng được ở đây. Nhưng vì thích lại có tiền, cho nên hắn muốn tự thưởng cho mình một chút .
Một buổi tối, hắn xài hơn 20 ngàn tệ, nhưng sau khi tiêu hết số tiền này thì hắn lại ngủ rất ngon.
Ngày thứ hai, sau khi Cổ Dục bị đám gà, chó, trâu bò đánh thức như thường lệ. Hắn vui vẻ ra khỏi giường, lần đầu tiên hắn không phải vì vòng xoáy kim tiền mà gấp gáp vội vã.
Đi xuống lầu làm một nồi lớn cháo hạt kê, sau đó lại đi câu cá.
Sự may mắn của hắn hôm nay, nói như thế nào nhỉ?
Cùng hôm qua so sanh có thể khôn bằng, nhưng muốn nói kém hơn thì cũng không đến nỗi, bởi vì lại câu được kĩ năng.
Kỹ năng lần này là...... bậc thầy sinh tồn.
Kỹ năng này rất lợi hại, dường như trong nháy mắt đã biến Cổ Dục thành Bear Grylls và Ed Stafford những bậc thầy sinh tồn dã ngoại. Nhưng vấn đề hiện tại, Cổ Dục là một tên Trạch Nam(+)......
(Bear Grylls và Ed Stafford là hai bậc thầy sinh tồn trong hai show truyền hình thực tế Man vs Wild (đàn ông đối đầu tự nhiên hoang dã) và Marooned with Ed Stafford (bị bỏ rơi cùng Ed Stafford) của Discovery Channel)
(+)Trạch Nam: từ ngữ để chỉ những người suốt ngày ru rú trong nhà, không chịu tiếp xúc với thế giới bên ngoài. Thuật ngữ này giống như Hikikomori của Nhật Bản.
Kể từ ngày hắn đến nơi này, số lần ra đến cửa đều có hạn. Nhất là sau khi hắn tự mình nấu nướng, dường như hai ngày nay hắn không có ra khỏi cửa. Hắn cần kỹ năng sinh tồn này làm cái gì? Đây là một vấn đề......
Giống như ai đó tặng một hộp ba con sói cho thái giám tổng quản trong cung, hắn cần cái này làm gì? Thổi bong bóng chơi à? Anh hùng mà không có đất dựng võ, đúng là có chút xấu hổ...
“Nói gì thì nói, nó cũng là một kĩ năng bậc thầy, cứ giữ lại đi!” Đây là lần đầu tiên Cổ Dục không có tâm trạng thử một kĩ năng mới, xem nó có dùng được hay không. Hắn lại lần nữa ngồi xuống tại đó tiếp tục câu cá.
Hôm nay Cổ Dục cố ý câu lên nhiều cá nước ngọt. Đến khi hắn ném toàn bộ số cá câu được vào bể thì đã sắp 9 giờ. Hắn đi vào phòng bếp lấy hai phần cháo hạt kê ra ăn, hắn một phần Vua Núi một phần. Sau đó một người một chó cứ vậy mà bắt đầu ăn.
Sau khi đang ăn cháo, Cổ Dục nhìn Vua Núi đang bị nhốt trong l*иg. Hắn do dự một hồi rồi quyết định hôm nay sẽ thả Vua Núi ra. Ý tưởng này hắn giữ rất lâu, hôm nay cũng là lúc nên làm.
“Không được phản kháng! Không được cắn tao. Nếu mày dám cắn tao, tao sẽ nhốt mày cả đời trong này, hơn nữa đừng hòng được uống nước giếng!” Cầm xích sắt mà Cổ Kiến Quân đã sớm đưa cho, Cổ Dục đi tới phía trước cái l*иg nói với Vua Núi.
Hắn biết Vua Núi nhất định sẽ hiểu, vì hắn nhìn thấy sự tinh khôn trong mắt nó.
Chiếc l*иg từ từ mở ra, quả nhiên Vua Núi rất nghe lời. Ngoại trừ sự kích động trong mắt của nó, thì nó hoàn toàn không có hành động gì khác. Điều này khiến cho Cổ Dục thở dài một hơi.
Sau khi buộc dây xích lại, Cổ Dục mở cửa l*иg. Tiếp đó, Vua Núi từ trong l*иg đi ra, khi nó đứng trên mặt đất rồi, Cổ Dục liền cảm thấy một luồng sát khí ngút trời. Khí thế này của Vua Núi thực sự rất dọa người.
Nếu không phải Cổ Dục đã sớm trở thành bậc thầy chiến đấu và bậc thầy sinh tồn thì đã không chịu được. Mà lúc này, những con chó khác ở trong thôn dường như ngừng lại động tác, rồi nhìn về phía nhà của Cổ Dục. Ngay cả những con chó dũng mãnh được Cổ Kiến Quân huấn luyện cũng vậy.
Vua chó, không phải là thứ để gọi chơi. Nó có thể thống trị đám chó, mà bây giờ tất cả chó đều biết, vị vua của chúng đã trở về !
Trong nội thành, phía trước quầy đồ nướng, một người trung niên mặc trang phục công nhân bốc vác của Vườn Trái Cây Khinh Khinh, đang thể hiện cảm xúc với người ngồi cùng bàn.
Chính xác! Chuyện xảy ra hôm nay khiến kiến thức của hắn tăng thêm một bậc, cho hắn biết kinh khủng là gì, kiếm tiền là sao. Cấp trên bảo một tiếng, cấp dưới chạy gãy chân là như thế nào.
Ngồi cùng bàn với hắn chính là một ông bạn già. Nghe thấy lời hắn nói cũng không khỏi than vãn, xã hội này đúng là chênh lệch giàu nghèo và bất công.
Quả thực chênh lệch giàu nghèo thì ở đâu cũng vậy. Muốn từ 1,4 tỷ lập tức trở thành vị trí số một, loại thay đổi giàu nghèo lập tức thế này chắc chắn không có khả năng xảy ra.
Nhưng nếu chỉ là cải thiện hơn người bình thường hơn một chút, dựa vào lao động là có thể thực hiện được. Đương nhiên, lao động được nói tới ở đây không phải chỉ là lao lực, mà còn phải thông qua một số con đường chân chính để cải thiện hoàn cảnh sống .
Nhưng có đa số người không muốn cố gắng như thế, mà chỉ thích than trời trách đất. Nói người trúng xổ số kia sao không phải là mình.
Nhưng bọn hắn xưa nay không hề cân nhắc, nếu muốn trúng số thì phải mua vé số mới được. Cả ngày chỉ nằm trong nhà mà nghĩ tiền từ trên trời rơi xuống... Đó không phải là lạm phát hay sao?
“Anh Cổ! Người kia đang nói là ở thôn Cổ Gia, đó không phải là quê anh à.” Bên này một bàn mấy người trung niên đang ngồi nói cười hô hô ha ha, nhưng người nói không cố ý mà người nghe lại có tâm. Lúc này ở bên cạnh bọn họ có mấy tên lưu manh đang ngồi uống rượu, ăn xiên đồ nướng. Nghe thấy đối phương nói, một người trong số đó nói thì thầm với một người có vẻ ngoài xấu xí khác.
“Nghe hắn nói thì có chút giống, nhưng nhà tôi ở trong núi sâu, đào đâu ra hải sản?” Nghe được người này nói, người xấu xí kia uống một ngụm rượu, rồi sau đó nghi hoặc đáp lại.
“Ài! Anh không hiểu rồi. Quê của anh không phải rất gần nước Nga sao? Bên kia có biển mà, không chừng có người lén vận chuyển hải sản, rồi dùng thôn của anh làm trạm trung chuyển.” Mà lúc người này nghi ngờ nói, thì bên cạnh có người khác dường như rất có hiểu biết liền xích lại gần, một mặt bình tĩnh giải thích.
“Lời này không sai. Hơn nữa loại sinh ý như này, chúng ta không chừng cũng có thể nhúng tay vào.” Nghe thấy người này nói, người vừa lên tiếng kia hai mắt cũng tóe lửa đáp lại.
“Đừng có gấp! Ngày mai tôi quay về thôn nghe ngóng một chút.” Năm, sáu trăm ngàn, nghe mấy người kia nói chắc như đinh đóng cột, người xấu xí này cũng không nhịn được động lòng. Một bên đảo mắt, một bên cười hì hì nói.
Lúc này Cổ Dục không biết có người đã để mắt tới mình, hiện tại hắn đang trên giường nghiên cứu mua sắm. Đột nhiên có nhiều tiền như vậy, hắn chắc chắn sẽ mua một chút đồ mình thích. Đương nhiên, những gì hắn thích cũng chẳng có giá trị bao nhiêu.
Những thứ đáng tiền như dao, cần câu thì hắn cũng đã mua trước đó. Hiện tại hắn mua cũng chỉ là thức ăn, đồ chơi, quần, áo, giày dép. Mặc dù hắn mua giày đá bóng, nhưng chưa chắc đã dùng được ở đây. Nhưng vì thích lại có tiền, cho nên hắn muốn tự thưởng cho mình một chút .
Một buổi tối, hắn xài hơn 20 ngàn tệ, nhưng sau khi tiêu hết số tiền này thì hắn lại ngủ rất ngon.
Ngày thứ hai, sau khi Cổ Dục bị đám gà, chó, trâu bò đánh thức như thường lệ. Hắn vui vẻ ra khỏi giường, lần đầu tiên hắn không phải vì vòng xoáy kim tiền mà gấp gáp vội vã.
Đi xuống lầu làm một nồi lớn cháo hạt kê, sau đó lại đi câu cá.
Sự may mắn của hắn hôm nay, nói như thế nào nhỉ?
Cùng hôm qua so sanh có thể khôn bằng, nhưng muốn nói kém hơn thì cũng không đến nỗi, bởi vì lại câu được kĩ năng.
Kỹ năng lần này là...... bậc thầy sinh tồn.
Kỹ năng này rất lợi hại, dường như trong nháy mắt đã biến Cổ Dục thành Bear Grylls và Ed Stafford những bậc thầy sinh tồn dã ngoại. Nhưng vấn đề hiện tại, Cổ Dục là một tên Trạch Nam(+)......
(Bear Grylls và Ed Stafford là hai bậc thầy sinh tồn trong hai show truyền hình thực tế Man vs Wild (đàn ông đối đầu tự nhiên hoang dã) và Marooned with Ed Stafford (bị bỏ rơi cùng Ed Stafford) của Discovery Channel)
(+)Trạch Nam: từ ngữ để chỉ những người suốt ngày ru rú trong nhà, không chịu tiếp xúc với thế giới bên ngoài. Thuật ngữ này giống như Hikikomori của Nhật Bản.
Kể từ ngày hắn đến nơi này, số lần ra đến cửa đều có hạn. Nhất là sau khi hắn tự mình nấu nướng, dường như hai ngày nay hắn không có ra khỏi cửa. Hắn cần kỹ năng sinh tồn này làm cái gì? Đây là một vấn đề......
Giống như ai đó tặng một hộp ba con sói cho thái giám tổng quản trong cung, hắn cần cái này làm gì? Thổi bong bóng chơi à? Anh hùng mà không có đất dựng võ, đúng là có chút xấu hổ...
“Nói gì thì nói, nó cũng là một kĩ năng bậc thầy, cứ giữ lại đi!” Đây là lần đầu tiên Cổ Dục không có tâm trạng thử một kĩ năng mới, xem nó có dùng được hay không. Hắn lại lần nữa ngồi xuống tại đó tiếp tục câu cá.
Hôm nay Cổ Dục cố ý câu lên nhiều cá nước ngọt. Đến khi hắn ném toàn bộ số cá câu được vào bể thì đã sắp 9 giờ. Hắn đi vào phòng bếp lấy hai phần cháo hạt kê ra ăn, hắn một phần Vua Núi một phần. Sau đó một người một chó cứ vậy mà bắt đầu ăn.
Sau khi đang ăn cháo, Cổ Dục nhìn Vua Núi đang bị nhốt trong l*иg. Hắn do dự một hồi rồi quyết định hôm nay sẽ thả Vua Núi ra. Ý tưởng này hắn giữ rất lâu, hôm nay cũng là lúc nên làm.
“Không được phản kháng! Không được cắn tao. Nếu mày dám cắn tao, tao sẽ nhốt mày cả đời trong này, hơn nữa đừng hòng được uống nước giếng!” Cầm xích sắt mà Cổ Kiến Quân đã sớm đưa cho, Cổ Dục đi tới phía trước cái l*иg nói với Vua Núi.
Hắn biết Vua Núi nhất định sẽ hiểu, vì hắn nhìn thấy sự tinh khôn trong mắt nó.
Chiếc l*иg từ từ mở ra, quả nhiên Vua Núi rất nghe lời. Ngoại trừ sự kích động trong mắt của nó, thì nó hoàn toàn không có hành động gì khác. Điều này khiến cho Cổ Dục thở dài một hơi.
Sau khi buộc dây xích lại, Cổ Dục mở cửa l*иg. Tiếp đó, Vua Núi từ trong l*иg đi ra, khi nó đứng trên mặt đất rồi, Cổ Dục liền cảm thấy một luồng sát khí ngút trời. Khí thế này của Vua Núi thực sự rất dọa người.
Nếu không phải Cổ Dục đã sớm trở thành bậc thầy chiến đấu và bậc thầy sinh tồn thì đã không chịu được. Mà lúc này, những con chó khác ở trong thôn dường như ngừng lại động tác, rồi nhìn về phía nhà của Cổ Dục. Ngay cả những con chó dũng mãnh được Cổ Kiến Quân huấn luyện cũng vậy.
Vua chó, không phải là thứ để gọi chơi. Nó có thể thống trị đám chó, mà bây giờ tất cả chó đều biết, vị vua của chúng đã trở về !