Mục lục
Bắt đầu từ một cái giếng biến dị (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 191: Giá trị của trà

Sau nước trà vào miệng, Cổ Dục cũng không khỏi say mê mà híp mắt lại. Hắn cảm thấy dường như bây giờ không phải là đang ở trong nhà của mình nữa, mà là đang ở trong một vườn trúc phương Nam rộng lớn. Gió mát thổi tới, không khí tự nhiên hoàn toàn bùng nổ trong miệng hắn. Ban đầu vì thời tiết dần nóng lên nên trong lòng có vài sự bực bội bức rức, nhưng lúc này nó đã hoàn toàn biến mất.

Ở bên kia, Tống Mính cũng bưng một ly lên để uống một ngụm, xong rồi cô cũng bị đứng hình.

Nhóm của Phùng Thư Nhân nhìn ba người giống như bị điểm huyệt, cho nên đều tò mò cầm một ly lên uống. Nhưng khả năng kiềm chế của tụi nhỏ không bằng Cổ Dục và hai người kia.

Cổ Tú Tú uống một ngụm xong liền hô lên ngay lập tức.

“Uống ngon quá đi!”

Nghe được tiếng kêu của Cổ Tú Tú, ba người vốn đang chìm đắm trong không khí kia, lúc này đồng thời bừng tỉnh. Họ liếc nhìn nhau và đều thấy nụ cười thoải mái trên mặt của đối phương, hương vị của trà này là vô địch!

“Lá trà này nếu như muốn bán, một kg 2 triệu tệ cũng không thành vấn đề!" Tống Mính chậm rãi thả ly trà trong tay xuống rồi nói nhỏ một câu. Cô tính giá cả này chỉ là tiền của lá trà, nếu như cộng thêm tuyên truyền rồi đóng gói thì một kg cũng có thể có giá mấy triệu.

Nhưng Cổ Dục và ông Tống nghe cô nói như vậy thì đồng thời lắc đầu, ông cụ Tống biết rằng Cổ Dục chắc chắn không bán. Mà đồ này của Cổ Dục chính là trồng chơi cho vui, bây giờ hắn biết thứ này uống ngon như thế thì đương nhiên sẽ không bán rồi!

Pha tầm mười mấy ấm thì trà dần dần không còn mùi vị, Hồng trà thì kéo dài hơn một chút. Ngay lúc này Cổ Dục cũng đã uống không ít trà, nhưng thấy sắp đến giữa trưa. Lúc này hắn cũng không uống nữa mà đi lên lầu lấy một ít tôm, rồi bận rộn làm một con cá trong phòng bếp. Lúc này, Lý Vân Vân và Lâm Lôi cũng đi ra từ ngư trường bên kia vào phòng bếp, bắt đầu giúp đỡ hắn xử lý nguyên liệu.

Mà ông cụ Tống và Tống Mính đang cảm thụ hương vị thơm ngon của của Hồng trà và trà xanh, lúc này cảm thấy cũng không nên ngồi một chỗ uống trà như vậy. Cho nên họ cũng chuẩn bị giúp một chút.

Kết quả là lúc họ đi qua thì phát hiện trên mặt đất đang để rất nhiều thảo dược, hai người không khỏi kinh ngạc. Bởi vì trong nhà kinh doanh lá trà, có một số cây trà cổ và dược liệu kèm theo đều hái ở trong núi. Dù sao thì lá trà cũng là một loại dược liệu ở thời xưa.

Cho nên họ cũng nhận ra được một số dược liệu.

Những dược liệu đang nằm trên mặt đất đều là đồ tốt thứ thiệt, ông cụ Tống nhớ ngày hôm qua Cổ Dục nói là hắn lên núi tìm thảo dược. Nghĩ vậy, ông không khỏi có chút ngạc nhiên.

Nhìn những cây thảo dược này, chẳng lẽ cũng là do Cổ Dục đào ra à! Mà thảo dược này lại là hoàn toàn từ thiên nhiên, trông có vẻ như đã nhiều năm tuổi, mấy thứ này cũng là hàng xịn đó nha!

Hai người nghĩ đến đây thì càng tin chắc rằng Cổ Dục không phải người bình thường rồi.

Thật ra đêm qua Cổ Dục đã đem những dược liệu đáng tiền lựa ra rồi. Hắn ở trong ổ rắn lấy được nhóm Nhân sâm kia, hết thảy có tất cả 20 cây. Trong đó có một gốc Nhân sâm được hắn bảo vệ rất tốt, xem số lá ở trên cây có thể đoán ra cây Nhân sâm này xấp xỉ cũng hơn 400 - 500 năm. Có thể nói nó hoàn toàn xứng đáng với danh hiệu Vua Nhân Sâm, nếu như muốn đem ra ngoài bán, ít nhất cũng phải hơn 10 triệu. Tuy nhiên, Cổ Dục chắc chắn sẽ không bán nó ra ngoài.

Cổ Dục trồng cây nhân sâm này ở chậu hoa trong phòng anh, ngoài ra còn có khá nhiều cây nhân sâm lâu năm khác. Bên cạnh một cây hơn 400 năm tuổi có ba cây hơn 200 năm tuổi, năm cây hơn một trăm năm, các cây còn lại đều khoảng mấy chục năm tuổi.

Có tất cả 17 cây còn nguyên vẹn cả cây và rễ khi Cổ Dục đào lên, 6 cây còn lại có khá nhiều rễ cây bị đào đứt rồi.

Ông cụ Tống đi tới bên cạnh 6 cây nhân sâm đang nằm trên mặt đất, đôi mắt của ông như bắn ra lửa khi nhìn 6 cây này. Ông cũng biết đến thứ đồ này, những thứ này đều là đồ tốt.

“Đây là Nhân sâm núi chân chính ư! Cây thấp nhất cũng là 40 năm tuổi, thậm chí cây Nhân sâm lớn nhất lên đến 120 năm. Chỉ khá tiếc là rễ cây đã bị đứt một chút, nếu không giá trị ít nhất cũng là mấy triệu.” Ông cụ Tống nhìn những cây Nhân sâm này khẽ lẩm bẩm.

“Mấy cây Nhân sâm này mà trị giá vài triệu tệ sao?” Mặc dù âm thanh của ông cụ không lớn, nhưng nhóm Phùng Thư Nhân ở bên này cũng nghe rõ ràng. Khi nghe được những cây nhân sâm của Cổ Dục đáng giá mấy triệu, bọn họ không khỏi âm thầm cắn lưỡi.

Phùng Thư Nhân cảm thấy tuyệt vọng. Đúng thế! Thứ có giá trị như vậy mà Cổ Dục cũng không quan tâm.

“Này, Tiểu Cổ! Có phải là cậu đào mấy cây Nhân sâm này không? Sao rễ đều bị đứt mất hết rồi." Mà vào lúc này, Cổ Dục từ phòng bếp đi ra ngoài để vo gạo nấu cơm, ông cụ Tống lập tức quay sang nói với Cổ Dục.

“Đào được về là may lắm rồi, cháu mang những cây Nhân sâm này về từ trong một cái ổ rắn đó. Mấy ngàn con rắn có độc Thổ Cầu Tử, cháu có thể đem thứ này về đã không dễ dàng rồi.” Cổ Dục nghe ông cụ Tống nói thì không khỏi vừa cười vừa nói.

Tuy nhiên đừng thấy hắn nói hời hợt cho qua như vậy mà lầm. Mọi người thử tưởng tượng đến khung cảnh ấy cũng sẽ không khỏi rùng mình một cái. Đó là mấy ngàn con rắn đó? Được rồi, đúng là có hơi kinh khủng đấy.

Bọn họ cũng không hề nghi ngờ là Cổ Dục chém gió, bởi vì dáng vẻ của Cổ Dục không giống như đang khoác lác. Điều này càng khiến họ tò mò hơn về năng lực của Cổ Dục lớn đến mức nào. Làm thế nào mà hắn có thể xông vào ổ rắn có mấy ngàn con rồi trở ra an toàn như vậy?

Nghĩ đến đây, Phùng Thư Nhân, Lâm Lôi, Lý Vân Vân và Tống Mính lại sáng lên. Toàn thân Cổ Dục giống như là có một tầng sương mù quấn quanh, rất khó để cho người ta nhìn thấu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK