Chương 437: Tâm tình chuyển biến
“Này này này này!”
“Không phải chứ, cậu không để ý đến tụi mình thật à?”
“Tình chị em của chúng ta tốt như thế, vì một người đàn ông mà cậu muốn cạch mặt tụi mình sao?”
“Này Nhân Nhân ơi, này Nhân Nhân à.”
“Nhân Nhân, chỗ của mình có loại kem ly cậu thích ăn nhất nè!”
Đọc xong mười tin nhắn gần nhất, Phùng Thư Nhân cảm thấy trực tiếp block thì quá đơn giản với bọn họ rồi. Cô phải mắng bọn họ một trận trước khi block mới hả giận được.
“Hai tiện nhân các người còn dám nói chuyện với tôi sao? Chuyện hôm nay các người làm có còn là con người không? Thấy đàn ông thì không màng chết sống gì luôn hả?” Nhìn ảnh đại diện của hai người họ, Phùng Thư Nhân đánh chữ thật nhanh trả lời tin nhắn.
“Cái gì mà gọi là tiện nhân chứ! Được rồi, mình thừa nhận hôm nay đúng là có chút không khống chế được chính mình, nhưng cậu cũng không nhìn lại bộ dạng của mình đi chứ, cậu còn không biết xấu hổ mà nói mình sao?” Thấy tin nhắn của Phùng Thư Nhân, lúc này bên kia Lữ Thi Văn lập tức đáp trả lại.
“Tôi? Tôi thế nào! Tôi vẫn bình thường mà!” Nhìn thấy Lữ Thi Văn trả lời, Phùng Thư Nhân tức giận bèn đáp trả.
"Nhân Nhân, nếu như cậu vẫn bình thường như cậu nói, vậy thì có vấn đề gì chứ. Mình cùng Thi Văn là người thấp hèn, thèm thân thể người ta. Nhưng cậu thì sao? Không phải cũng giống như bọn mình hay sao hả?” Nhìn thấy tin nhắn của Phùng Thư Nhân, lúc này Đan Đình ở bên kia cũng phản hồi lại một câu.
“Tôi…” Nhìn thấy tin nhắn của Đan Đình Đình, Phùng Thư Nhân muốn phản bác lại, nhưng sau khi gõ một chữ ‘tôi’ thì cô cũng dừng tay lại.
Bởi vì dường như cô cũng nhận thấy những thay đổi gần đây của mình.
Đôi khi cô chủ động bảo Cổ Dục gối lên đùi mình ngủ, lúc ăn cơm thì gắp thức ăn cho Cổ Dục. Lúc Cổ Dục ngồi trên sô pha thì cô sẽ đặt chân lên đùi Cổ Dục, lúc đi bộ sẽ khoác tay Cổ Dục...
Cho dù là sau khi đã biết chuyện của Cổ Dục và Tống Mính, cô cũng không có thu liễm hành động của mình.
Nếu như nói Lữ Thi Văn cùng Đan Đình Đình là có mục đích không thuần khiết, vậy mục đích của cô dường như cũng không thuần khiết rồi.
Lại nhớ tới dáng vẻ thường ngày của Cổ Dục, cô lập tức cảm giác mũi mình có chút chua xót.
"Tôi nói các cậu cũng đừng nghĩ nữa, người thích hắn quá nhiều, tôi đều không cạnh tranh được thì các cậu cũng đừng suy nghĩ gì nữa? Làm tiểu tam sao? Đó là hy vọng xa vời nha, nếu tôi mà xác định thì cũng chỉ là Tiểu Ngũ mà thôi!"
Lau nước mắt một cái, Phùng Thư Nhân nhanh chóng gõ chữ trả lời.
"Vậy bọn tôi sẽ làm Tiểu Lục, Tiểu Thất. Tuy rằng tôi cũng biết, tất cả mọi người đều hy vọng có được tình yêu hoàn chỉnh, nhưng cậu cho rằng điều này sẽ dễ có được sao? Cái khác không nói, khi cha cậu còn sống thì mẹ của cậu đã làm những gì, cậu đã quên mất rồi sao? Còn nữa, lúc trước tôi đã tận mắt chứng kiến cha của tôi đi ra từ tiệm mát xa chân, cậu nghĩ mẹ tôi không biết hay sao?” Thấy được tin nhắn của Phùng Thư Nhân, ngay lập tức Lữ Thi Văn ở bên kia cũng lập tức trả lời lại.
"Ài! Tình yêu chính là như vậy, đối với người toàn tâm toàn ý tốt với cậu, nhưng cậu lại cảm thấy chướng mắt không thèm người ta. Thế nhưng bản thân cậu lại đi thích người khác, người này như trăng trên cao thì đương nhiên cũng có không ít người cũng thích hắn. Hơn nữa, người càng có năng lực cùng thực lực thì sẽ càng có nhiều quyền lựa chọn. Thế nhưng, nếu không may gặp phải một tên khốn, chỉ muốn cùng cậu chơi cho vui thì phải làm sao bây giờ?”
Lúc này tin nhắn của Đan Đình Đình cũng đã gửi tới.
Nhìn lời nói của hai tỷ muội này, không biết bởi vì cái gì nhưng trong lòng Phùng Thư Nhân cảm thấy có chút dễ chịu hơn một chút. Đúng vậy, chẳng lẽ Lâm Lôi cùng Lý Vân Vân không biết chuyện của Cổ Dục và Tống Mính hay sao? Vậy vì sao bọn họ còn giống như con thiêu thân nhào về phía Cổ Dục như vậy chứ?
Đó là bởi vì bọn họ tin tưởng ánh mắt của mình, cũng tin tưởng cách làm người của Cổ Dục.
Cổ Dục chưa từng làm cho người ta thất vọng. Trước kia không có, sau này cũng khẳng định sẽ không có.
"Đột nhiên tâm tình tốt hơn không ít, Tiểu Ngũ thì Tiểu Ngũ đi. Tên chết tiệt, bị anh hại chết rồi." Lau nước mắt một phen, Phùng Thư Nhân nhỏ giọng nói thầm, sau đó trực tiếp chặn số của Lữ Thi Văn cùng Đan Đình Đình.
Tuy rằng cô đã quyết định tiếp nhận vận mệnh của Tiểu Ngũ, nhưng ai lại muốn để Lữ Thi Văn cùng Đan Đình Đình làm Tiểu Lục, Tiểu Thất chứ?
Tâm tình Phùng Thư Nhân bên này có chuyển biến, Cổ Dục thì không hề hay biết.
Nhưng mà ngày hôm sau hắn vừa mở cửa để cho mấy cô gái tiến vào nhà, ngay lập tức phát hiện hình như Phùng Thư Nhân so với trước kia càng thêm nhiệt tình, có thể là bởi vì đã thổ lộ quan hệ với Cổ Dục nên cô nhóc đối với hắn càng thêm thân cận.
Đối với chuyện này Cổ Dục thật sự có một chút rối rắm, cũng có một chút vui mừng.
Vui mừng chính là Phùng Thư Nhân không cùng mình chiến tranh lạnh nữa, đây là một chuyện tốt. Tuy rằng hắn không đem Phùng Thư Nhân tính vào trong hậu cung của mình, nhưng chỉ cần không bị cháy nhà thì đã là tin tức tốt rồi.
Nhưng đồng dạng, Phùng Thư Nhân còn chưa buông bỏ ý định của mình, vẫn còn đang theo đuổi hạnh phúc của bản thân, điều này làm cho Cổ Dục thật sự có chút bó tay rồi.
Lúc hắn nhìn về phía Lâm Lôi, Lâm Lôi cũng đành bó tay, chuyện này cô ấy cũng không nghĩ tới. Nhưng mặc kệ nói như thế nào, cuộc sống vẫn phải tiếp tục trôi qua mới được.
Mùa hè nóng nực cuối cùng cũng đã kết thúc.
Sau khi bài tập hè của Cổ Tú Tú và Lưu Phi Phi hoàn thành, lúc này thời gian cuối cùng cũng đi đến cuối tháng tám, sắp khai giảng vào đầu tháng 9.
Thế nhưng trước khi khai giảng, Cổ Dục thừa dịp có một ngày người của Hứa Cẩm đến thu gom hải sản xong. Hắn tranh thủ chở mấy cô gái lên thành phố Hưng An chơi.