Chương 407: Kẻ trộm
“Tôi đang hỏi thật đó.” Cảm nhận được nhịp tim của Cổ Dục, Tống Minh ngẩng đầu lên nhìn Cổ Dục và cười nói.
"Ặc, tôi… Tống Mính… cái này…” Nhìn thấy gương mặt tươi cười và động tác của Tống Mính, Cổ Dục có chút choáng váng nên cũng không biết trả lời thế nào. Miệng cứ mở to, ấp a ấp úng không biết nên nói cái gì cho phải.
"Không cần nói, tôi biết trong lòng anh bây giờ đang rất loạn, không biết phải trả lời thế nào. Nhưng mà không sao, chúng ta còn có nhiều thời gian. Do đó anh phải cho tôi một vị trí mới được đó biết không hả.” Nhìn vẻ mặt ngốc nghếch của Cổ Dục, Tống Mính lập tức tiến lại gần, sau đó dưới ánh mắt ngơ ngác của Cổ Dục cô ôm cổ hắn. Tiếp đó thì nghênh đón…
Rất lâu sau Cổ Dục mới phản ứng lại, động tác của Tống Minh rất vụng về. Dù sao thì đây cũng là lần đầu tiên của cô, khi Cổ Dục chuẩn bị chuyển từ thủ sang công, thì Tống Minh nhẹ nhàng rút lui trở lại vị trí của mình, sau đó che lấy khuôn mặt của mình, bây giờ mặt của cô đang đỏ bừng.
“Ừng ực.” Nuốt nước bọt một cái, Cổ Dục cũng ngồi tựa vào ghế lái, khẽ liếc mắt nhìn về phía Tống Mính, hắn không biết tiếp theo nên làm gì mới tốt.
Nhưng mà qua một lúc sau, khi Tống Mính bình phục trở lại, cô lập tức chiếm thế chủ động nói.
"Từ hôm nay trở đi, anh chính là bạn trai của em. Sau này mỗi ngày đều phải nói chuyện với em trước khi đi ngủ biết không. Tiếp đó thì khi nào em có ngày nghỉ, phải cùng em đi ra ngoài chơi, cũng chính là hẹn hò. Chúng ta trước tiên cố gắng tìm hiểu đối phương một chút! Được rồi! Muộn rồi, em về đây."
Sau khi nói xong, Tống Minh lập tức xuống xe, trên xe chỉ còn lại Cổ Dục vẫn còn đang có chút choáng váng. Hắn có cảm giác hình như tiến độ như thế này có chút nhanh, dù gì thì trước đó mấy ngày cả hai còn chưa từng bao giờ chạm tay nhau. Vậy mà hôm nay lại đột nhiên nhảy qua tầng 2, lúc này hắn vẫn còn có chút hoảng hốt.
“Ừm, lúc trở về phải lái xe chậm một chút, an toàn là trên hết!” Vô vỗ mặt mình để tỉnh táo lại một chút, sau đó Cổ Dục khởi động xe hướng về nhà mình. Nhìn thấy xe Cổ Dục rời đi, Tống Minh ở tầng hai cũng nở nụ cười, tiến triển ngày hôm nay thực sự ngoài mong đợi, rất hoàn mỹ!
...
“Anh về nhà chưa?”
“Ừm, đã về rồi.”
“Vậy đi nghỉ ngơi sớm đi!”
“Được...”
Hắn cúp máy với vẻ mặt kỳ lạ. Thành thật mà nói, Cổ Dục không quen với việc đột nhiên có một người phụ nữ không phải là mẹ ruột của mình lại quan tâm đến mình nhiều như vậy.
Nhưng sau đó hắn lắc đầu, mặc dù có chút kỳ lạ nhưng hắn cũng không chán ghét.
“Trước tiên cứ nói chuyện đã.” Sau khi nhỏ giọng lẩm bẩm, Cổ Dục vỗ vỗ đầu Vua Núi, sau đó thì lên tầng hai tắm rửa đi ngủ.
Khi hắn trở lại, Lâm Lôi mấy cô gái đã đi về hết rồi, nên bây giờ chỉ có hắn và mấy con vật nhỏ bị bỏ lại trong nhà mà thôi.
Sau khi tắm xong, Cổ Dục lên giường rồi tiến vào mộng đẹp.
Nhưng giấc mơ đêm nay có chút thú vị, là theo một cái kịch bản.
Kịch bản vẫn là ở trong xe của hắn, vẫn là Tống Minh hôn hắn, nhưng sau khi hai người tách ra, Tống Minh đang ngồi đó lúc này lại trở thành Tiết Thanh Huyến.
Chỉ thấy Tiết Thanh Huyến nhìn Cổ Dục, đôi mắt đầy mất mát và đau đớn.
“Đồ cặn bã!”
“Ừm, cặn bã giống như em...” Nhìn Tiết Thanh Huyến trước mặt, Cổ Dục không khỏi thấp giọng lẩm bẩm. Nhưng trước khi hắn có thể nói cái gì khác, cảnh tượng trước mặt lại thay đổi, lần này lại là Lâm Lôi, Lý Vân Vân và Phùng Thư Nhân xuất hiện trước mặt hắn.
"Chú và Tống Minh rất tốt, vậy chúng tôi phải đi rồi."
"Tôi với Tống Minh tốt liên quan gì đến việc mọi người rời đi? Này..." Nhìn ba người đang dần dần mờ mịt, Cổ Dục cúi đầu, trên trán hiện lên ba vạch đen, hắn cảm thấy như thể mình đã bỏ lỡ điều gì đó.
Sau khi cả ba người cũng rời đi, Lương Tuyết và Triệu Hàn lại xuất hiện trước mặt Cổ Dục.
“Không phải chứ! Hai người cũng có liên quan nữa sao?” Nhìn hai người bọn họ, Cổ Dục sờ sờ trán của mình, sao lại cảm thấy không thể giải thích được thế này?
“Đừng nói là anh không biết chúng tôi nghĩ cái gì!”
“Hừm, đồ cặn bã!”
Nhưng rõ ràng là họ phớt lờ những gì Cổ Dục nói, chỉ là bọn họ xuất hiện rồi tự nói lời của mình xong thì cũng biến mất. Lúc này hình ảnh lại biến thành Lữ Thi Văn cùng Đan Đình Đình.
“Hai cô gái này tại sao cũng lại xuất hiện. À! Tôi biết rồi, là tôi đang nằm mơ.” Nhìn hai cô nhóc này, Cổ Dục lúc này mới nhận ra mình đang nằm mơ.
Sau đó trong tiềm thức hắn tự nhủ sẽ tỉnh lại, lúc này không khỏi mở mắt ra nhìn trần nhà, Cổ Dục mỉm cười, thật sự đây là một giấc mơ ...
"Nhưng có quá nhiều người xuất hiện trong giấc mơ này." Dùng hai tay lại mắt của mình, Cổ Dục có chút lẩm bẩm nói không nên lời, sau đó xoay người đi ngủ tiếp. Nhưng mà hắn còn chưa ngủ, đột nhiên Ngu Ngơ và Ngốc Ngốc vẫn đang nằm trong phòng của hắn ngủ, lúc này lại từ dưới sàn ngồi dậy nhảy lên giường của hắn.
Ngay khi nó nhảy lên, Cổ Dục tự nhiên lại mở mắt ra.
“Không phải tao đã nói rồi sao, đừng leo lên giường ngủ.” Nhìn xem hai đôi mắt đang phát màu xanh lục của Ngốc Ngốc và Ngu Ngơ, Cổ Dục không khỏi trầm giọng nói.
"Ô ô..." Nghe được lời nói của Cổ Dục, lúc này Ngu Ngơ và Ngốc Ngốc không khỏi dùng móng vuốt của mình chỉ về phía sân sau. Mà khi nhìn thấy hành động của bọn nó, Cổ Dục không khỏi sững sờ một lúc, sau đó ngồi dậy đi tới cửa sổ trong phòng.
Trăng ở quê ban đêm rất sáng, ở đây không có mây mù, ngoại trừ lúc trời nhiều mây. Ban đêm trăng sao rất sáng, khi mới đến đây thì Cổ Dục rất thích nhìn bầu trời đêm vào ban đêm, nhưng bây giờ hắn đã quen với nó rồi.
Nhưng vào lúc này, Cổ Dục phát hiện ra rằng dưới ánh trăng, trên cánh đồng ở bên ngoài trại cá của hắn có một chiếc ô tô đang đậu trong bóng tối.
Nếu không phải phòng của Cổ Dục ở trên tầng hai và có độ cao nhất định, thì khi nhìn thẳng tuyệt đối không thấy được chiếc xe này. Hơn nữa, có thể thấy chiếc xe này là cố tình đậu vào một điểm mù.