Chương 351: Tiết Thanh Huyến đến
Khi chuyện này được phơi bày ra ánh sáng, nhà nước cũng từng truy cứu trách nhiệm, nhưng mà cũng không có kết quả gì. Nguyên nhân là do Trung Quốc quá rộng lớn, bọn họ đã từng yêu cầu các vùng bờ biển duyên hải phải quản lý chặt chẽ. Vậy còn trong đất liền thì sao?
Ví dụ như vùng Tứ Xuyên, vùng Tây Bắc, Thanh Hải, Tây Tạng, Mông Cổ… và những nơi khác, thị trường hải sản những nơi đó làm sao quản lý? Riêng việc vận chuyển hải sản tới đó ít nhất cũng là hai ngày. Chẳng lẽ lại quyết định không vận chuyển hải sản sao?
Nhưng nếu như nhà nước yêu cầu xử lý quyết liệt, vậy thì những khu vực sản xuất loại muối này trong đất liền thì sao? Bên khu vực duyên hải thì xử lý còn trong đất liền thì không xử lý, ở bên này không cho làm, nhưng bên kia thì lại cho là sao? Kỳ thị vùng miền sao?
Chuyện này nếu làm quá gắt thì sẽ không xong, cho nên nếu như muốn đối xử công bằng thì cũng phải xử lý quyết liệt các vùng sản xuất loại muối này trong đất liền. Bằng không thì chỉ có thể mắt nhắm mắt mở cho qua chuyện này.
Kể từ khi Vườn trái cây Khinh Khinh lấy cá từ phía Cổ Dục thì có thể nói là phát triển ngày càng lớn mạnh. Điều này khiến cho không ít người đỏ mắt thèm thuồng, trong đó cũng có một vài người sau khi nhìn thấy cá của Hứa Cẩm có thể sống lâu như vậy thì bắt đầu hợp lực lại để tố cáo công ty của Hứa Cẩm. Bọn họ vu oan Hứa Cẩm sử dụng muối tinh chế, nhưng điều này lại không làm cho Hứa Cẩm lo lắng mà ngược lại Hứa Cẩm lại còn thấy vui. Bởi vì cái này chẳng khác nào là đang quảng bá miễn phí cho ông ta cả.
Vì vậy sau khi bị tố cáo, ông ta đã tự mình dẫn người của phòng thị trường và phòng thí nghiệm đi lấy mẫu. Sau đó ngay trước mặt những người mua đã nghi ngờ ông ta, họ làm thí nghiệm và đưa ra kết quả báo cáo.
Ông ta không hề sử dụng muối tinh chế, toàn bộ muối ở đây chính xác đều là muối phơi từ nước biển mà có. Cá của ông ta bán ra, một chút xíu độc tố cũng không có thậm chí dinh dưỡng bên trong con cá còn cao hơn nhiều so với những con cá trên thị trường. Có thể nói là cực phẩm trong cực phẩm!
Sau khi đám người tung tin kia biết chuyện, bọn họ còn làm việc kinh tởm hơn, một kế không thành lại tiếp tục tìm kế khác để hãm hại. Bọn họ thuê đám anh hùng bàn phím đi bình luận nói xấu công ty của Hứa Cẩm.
Tuy nhiên Hứa Cẩm là loại người nào chứ? Đừng nghĩ lần này ông ta được lợi thì ông ta sẽ bỏ cho qua đám người này. Ông ta sẽ lập tức cho những người tham gia vào chuyện này đều phải trả giá.
Là thương nhân của Trung Quốc, hiếm có người nào mà tay không dính bùn. Mà Hứa Cẩm lại là một thương nhân có máu mặt trong cả giới chính trị và kinh doanh, bọn người đắc tội với ông ta có thể sống tốt được hay sao?
Khi Cổ Dục biết chuyện của Hứa Cẩm thì hắn không khỏi cảm khái một hồi. Đây đúng là không sợ bị trộm chỉ sợ kẻ trộm nhớ mà thôi. Cũng may là hắn đã đem cá bán cho Hứa Cẩm, nếu như chính hắn tự mình bán ra ngoài thị trường thì người bị công kích bây giờ có lẽ sẽ là hắn, như vậy thì sẽ rất phiền toái.
Cũng may là Cổ Dục không có thói quen ôm hết tất cả, dù sao thì yêu cầu người khác làm việc nhưng bản thân không cần phải đụng tay vào vẫn là thoải mái nhất.
Hôm nay, sau khi bắt hải sản xong thì Cổ Dục đi vào nhà bếp làm bánh, bánh này có nhân bên trong được làm từ thịt bò và thịt heo.
Hắn cùng Vua Núi, Bạo Quân đi ra sân trước. Một người, một chó, một heo mỗi người một phần ăn rất vui vẻ.
Chỉ một lát sau Lâm Lôi và Lý Vân Vân tới. Các cô ấy chủ động giúp Cổ Dục dọn dẹp nhà bếp, rửa mớ chén bát. Mặc dù có máy rửa chén tự động nhưng trước giờ Cổ Dục rất ít khi sử dụng.
"Cuộc sống như vậy đúng là càng ngày càng thoải mái.” Ăn no xong hắn nằm trên ghế sô pha duỗi thẳng cái lưng mỏi của mình vừa cười ha hả vừa nói.
Khi thoải mái, sung sướng, vui vẻ thì cảm thấy thời gian trôi qua cũng rất nhanh.
Giống như lúc còn đi học, cảm thấy thời gian được nghỉ hè hay nghỉ đông trôi qua rất nhanh, cứ như chưa tới hai ngày vậy.
Đương nhiên Cổ Dục cũng không nói quá, đối với hắn một tuần lễ nhoáng cái đã trôi qua.
Trong nháy mắt đã đến giữa tháng bảy, thời tiết càng ngày càng nóng. Tuy nhiên đối với Cổ Dục không có ảnh hưởng gì lớn. Vì dù sao ở Đông Bắc nhà ai có điều hòa thì cho dù là mùa hè cũng không có gì đáng sợ cả.
Cổ Dục sau khi trở về thì trong một tuần lễ này nơi hắn đi xa nhất chính là nhà của ông Hai cũng chính là căn nhà sát vách, trừ nơi đó ra hắn đều không hề rời khỏi nhà.
Cuộc sống như vậy thật sự là quá nhàm chán. Không có chút gì là tinh thần phấn chấn cả, nhưng mà được cái là rất sảng khoái.
Nhưng mà hôm nay Cổ Dục không thể không đi ra ngoài một chuyến, bởi vì hôm qua Tiết Thanh Huyến gọi điện thoại cho hắn, nói rằng cô ấy sắp tới. Cô ấy chuẩn bị đáp chuyến bay về Tề Tề Cáp Nhĩ rồi ngồi xe đi tới Trùng Khánh, vì vậy cô ấy cần Cổ Dục mang bức tượng Phật bằng vàng cho cô ấy.
Mặc dù Cổ Dục cũng rất thắc mắc cô ấy đã đến Trùng Khánh rồi sao còn gọi mình đi đến đó để đưa đồ làm gì?
Nhưng thôi dù sao cô ấy cũng chính là khách hàng của mình, bỏ ra 230 triệu để mua đồ vật của mình thì mình đi đến đó một chuyến giao hàng cũng là việc nên làm.
Thế là hắn canh thời gian rồi trực tiếp lái xe đi Trùng Khánh.
“Cô chủ, là anh ta sao?” Tại một quảng trường của Trùng Khánh, khi Tiết Thanh Huyến nhìn thấy bóng dáng phía xa đang vẫy tay chào cô là Cổ Dục, thì lúc này có một vị giống như là bảo tiêu ở sau lưng cô tiến lại gần thấp giọng hỏi.
“Đúng vậy. Đi theo tôi!” Nhìn thấy Cổ Dục vẫy tay, Tiết Thanh Huyến cũng lạnh lùng gật đầu một cái, sau đó đeo một cái túi sách lập tức đi tới.