Chương 262: Đi xem cá
“Mọi người không cần lo lắng, con vật này đã được Cổ Dục thuần hoá nên rất thông minh, chỉ cần mọi người không đi trêu chọc nó thì nó sẽ không tấn công mọi người.” Nhìn dáng vẻ của mấy người bọn họ, lúc này cụ Tống mới đi tới cười nói sau đó ông ta đi tới bên cạnh Bạo Quân lấy tay đặt lên lưng của nó.
Bạo Quân lúc này ngoại trừ hừ mũi phì phì vài tiếng cũng không có hành động gì khác nữa, rõ ràng nó vẫn còn nhớ rõ cụ Tống. Mọi người sau khi nhìn thấy dáng vẻ của Bạo Quân thì cũng không nhịn được mà đến gần nó thêm một chút.
Nhất là thầy Ngu lập tức cầm điện thoại di động lên bắt đầu chụp.
“Không tồi! Hình ảnh con vật này ở ngoài so với hình ảnh trong video to lớn hơn nhiều. Nhìn nó chắc không phải chỉ 250kg đâu nhỉ, có khi lên tới 300kg ấy chứ. Bình thường với cân nặng như vậy cơ thể của lợn rừng đều sẽ không tốt, nhưng con vật này thì lại khác nhìn nó có vẻ rất khỏe mạnh.”
Thầy Ngu vừa chụp ảnh vừa hưng phấn nói.
Quay xong Bạo Quân bọn họ lại đi tới trước cây xoan hôi để chụp Vua Bầu Trời, tuy nhiên Vua Bầu Trời rất kiêu ngạo. Nó sẽ không bay từ trên cây xuống chính vì vậy bọn họ nhiều lắm cũng chỉ có thể nhìn nó bằng hai mắt thôi. Mặc dù chỉ được nhìn nhưng thầy Ngu cũng chụp rất là vui vẻ.
Chụp xong Bạo Quân và Vua Bầu Trời, cụ Tống lại dẫn bọn họ đi tới ao cá. Tại đây thì có gặp qua Lâm Lôi, Lý Vân Vân còn có Phùng Thư Nhân. Bọn họ sau khi chào hỏi nhau thì thầy Ngu lại bắt đầu chụp những con cá kia. Không cần nói những cái khác chỉ riêng những con Cá mú khổng lồ kia cũng đủ để cho người ta kinh ngạc rồi.
Mặc dù trước đó tại thủ đô ông ta cũng đã từng nhìn thấy cá trong vườn trái cây Khinh Khinh.
Nhưng vấn đề là ở đó cũng chỉ có một con cá mà thôi, một cửa tiệm thì có thể có được mấy con cá thế này chứ? Một con là đã đủ khiến cho cả một khu vực nhỏ người hiếu kỳ đến xem rồi. Làm gì có chuyện giống như hiện tại, ở trước mặt tụ tập một nhóm cá to thế này, ông ta thật sự chưa từng thấy qua.
Mà khi nhìn thấy những con vật này, thì cụ Tiết và Tiết Thanh Huyến cũng lộ vẻ mặt kinh ngạc. Tuy nhiên bề ngoài thì bọn họ kinh ngạc nhưng quan trọng hơn là bọn họ cảm thấy muốn ăn thử. Bởi vì những con cá này bọn họ chưa từng được ăn qua.
Bọn họ say sưa chụp những con cá này mà quên hết mọi chuyện xung quanh.
“Tới lúc nên đi nấu cơm rồi.” Nhìn đồng hồ trên tay mình, lúc này Cổ Dục đang ở phía sau nhỏ giọng lẩm bẩm nói một câu. Nghe xong lời nói của Cổ Dục thì cụ Tống lúc này đột nhiên vỗ ót một cái.
“Đúng rồi! Trên lầu hai của Cổ Dục cũng không thiếu đồ tốt đâu. Cổ Dục à! Ông có thể đưa bọn họ đi xem một chút được không?”
"Mọi người cứ đi xem! Không có việc gì đâu ạ.” Nghe cụ Tống nói, Cổ Dục tùy ý trả lời lại.
Kể từ khi có bể nước bí mật cùng bãi cát thì những đồ vật không thể để lộ ra ngoài ánh sáng kia đều được hắn cất vào trong đó. Hiện tại nhà của hắn không có cái gì là không được nhìn.
“Quá tốt rồi! Ông Tiết! Cậu Ngu! Đi đi đi, cùng nhau lên lầu hai.” Thấy Cổ Dục đồng ý, cụ Tống cũng cười một cái sau đó thì kêu mấy người rời đi.
Mấy người kia nghe thấy lời nói của cụ Tống xong thì lập tức cảm thấy hứng thú. Chẳng lẽ lầu hai còn có đồ tốt gì nữa sao? Nghĩ tới đây đôi mắt của bọn họ đều sáng lên.
Đi theo sau Cổ Dục, rất nhanh mọi người đã đi tới lầu hai. Vừa đi tới bọn họ đã nhìn thấy được những con vật Cổ Dục nuôi, bao gồm Tôm hùm, Bào ngư, Tôm, Cua... được phân trong những cái bể cá lớn.
Nhìn thấy những con vật này, thầy Ngu đi lại gần xem xét vẻ mặt hiện ra niềm vui sướng.
So với những con cá kia, rõ ràng những thứ đồ vật Cổ Dục không bán ra ngoài thì hương vị của nó chắc chắn sẽ càng xuất sắc hơn nữa.
“Bên này còn có!” Nhìn thầy Ngu lật đật lấy điện thoại ra chụp khiến Cổ Dục cũng phải bật cười một cái, tiếp đó hắn chỉ vào căn phòng ở bên cạnh rồi nói. Nghe thấy lời nói của Cổ Dục thì thầy Ngu ở phía bên này cùng với cụ Tiết không chần chừ, mọi người lập tức bước nhanh về phía căn phòng kế bên này.
Vừa tiến tới, bọn họ đồng thanh ồ lên một tiếng đầy kinh ngạc.
Bởi vì khi họ đi tới, cái đầu tiên đập vào mắt bọn họ chính là con cá đù vàng lớn nặng gần chục ký, ngoại trừ cá đù vàng thì còn có những loài khác cũng đều là những loài vô cùng quý giá.
Bên kia là con Lươn thì bọn họ đều đã biết rồi, ở đây còn có ếch rừng nữa, có vẻ như Cổ Dục muốn nuôi bọn chúng giống như kiểu hoang dã.
Nhưng mà dễ thấy nhất vẫn là những con cá Hồng Long đỏ ớt bên kia, nhìn hình dáng của bọn chúng quả thật là quá mê người.
“Cậu Cổ này! Đám cá Hồng Long đỏ ớt này có bán không?” Nuốt nước miếng một cái thầy Ngu bước tới những con cá Hồng Long đỏ ớt ở trước mặt, nhỏ giọng hỏi.
“Có thể ạ.” Nghe lời nói của ông ta, Cổ Dục cũng cười một cái rồi trả lời.
“Quá tốt rồi! Vậy cậu Cổ này, cậu có thể để cho tôi một con không? Tôi trả cậu 1 triệu rưỡi được không?” Nghe thấy Cổ Dục nói có thể bán cá Hồng Long đỏ ớt thì trên mặt thầy Ngu cũng lộ ra nụ cười, sau đó hưng phấn xoa xoa đôi bàn tay ra giá mua con cá.
"Không cần! Chỉ cần đưa tôi một triệu hai là được.” Khi nghe thầy Ngu ra giá, Cổ Dục lại lắc đầu. Vì thầy Ngu là bạn do cụ Tống mang tới, do vậy hắn cũng đưa cho ông ta một cái giá hữu nghị. Huống hồ trước nay hắn nghe hài độc thoại toàn nghe lậu vì vậy hắn cảm thấy mình đang thiếu thầy Ngu phí bản quyền.