Mục lục
Bắt đầu từ một cái giếng biến dị (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 460: Bắn nhau

Trải qua nhiều năm sinh tồn trong hoang dã như vậy, lại thêm trước kia đã có nhiều năm làm lính đánh thuê nên hắn đã sớm phát triển năng lực chống trinh sát cực mạnh. Nhìn như hắn đang tùy ý đi lại nhưng thật ra hắn đã sớm đặt không ít cạm bẫy trinh sát. Cái dây thép đó đã được nối tới hốc cây mà hắn đang ngủ.

Phía bên kia nhân viên cảnh sát vừa bị trượt chân té thì trong nháy mắt sợi tơ thép phía bên này cũng không ngừng rung lên. Quan sát tần suất của sợi dây thì hắn biết là có người tới.

Trong rừng sâu núi thẳm như này thì kiểm lâm cũng sẽ không đi con đường này. Nếu có người thì chỉ có một khả năng đó là cảnh sát mà thôi.

"Đuổi tới rồi sao? Những người này thật sự tài giỏi, vậy mà cũng có thể đuổi tới được!” Lật người dậy, Dương Hâm từ trong hốc cây chui ra. Hắn ta nhìn lên bầu trời vẻ mặt có chút nghi hoặc, đoạn đường hắn ta đi đều là rừng cây rậm rạp, đừng nói là vệ tinh, dù là máy bay không người lái cũng không có khả năng bay vào, hắn cũng đã xử lý mùi trên người rồi mà.

Hơn nữa chỉ cần trên đường có dòng suối nhỏ thì hắn cũng đều sẽ nhảy xuống đi một đoạn. Chó tuyệt đối không có khả năng tìm được, không hiểu vì sao những người này lại có thể phát hiện ra mình ở đây?

Có lẽ Dương Hâm dù có nghĩ bể đầu cũng không biết được rằng trên đời này lại có loại người như Cổ Dục tồn tại.

Tuy nhiên bây giờ cũng không phải là lúc nghĩ tới chuyện này, hiện tại hắn đang cân nhắc làm thế nào chạy thoát mới là quan trọng nhất.

Khi hắn đang chuẩn bị đào tẩu thì đột nhiên những cái dây thép hắn cột không ngừng rung lên, điều này chứng tỏ hắn đã bị bao vây......

Có phải nói đến đây mọi người sẽ thấy có chút khó hiểu phải không, rõ ràng chỉ có một nhóm người Cổ Dục tới đây thôi vì sao mà hắn ta lại cảm giác mình bị bao vây?

Điều này chính là do những con sói kia.

Dương Hâm trong tay có súng, theo như tin tức của cảnh sát bên kia truyền đến thì Dương Hâm trong tay có ít nhất là hai khẩu súng. Một cái là Ak74 và một khẩu súng lục Guiza.

Đối với những thứ vũ khí hiện đại này thì hiệu quả của động vật có thể mang lại là rất thấp.

Vì vậy ngay từ đầu Cổ Dục chỉ muốn bọn chúng tìm giúp vị trí của Dương Hâm mà thôi, không có ý định để cho bọn chúng tham gia chiến đấu.

Mà sau khi tiểu đội này bị phát hiện thì ngoại trừ việc Cổ Dục chạy tới đầu tiên hắn còn kêu Tiêu Hoàng Hậu nói cho những con sói kia từ bốn phương tám hướng chạm vào các cơ quan này.

Những sợi dây thép này dù sao cũng chỉ là những sợi dây thép bình thường, khi có người đi ngang qua thì nó sẽ rung vì vậy nếu động vật lớn đi ngang qua thì tất nhiên nó cũng sẽ rung. Cái này là bọn hắn muốn cho tên kia tưởng mình đang bị bao vây.

Vẫn là câu nói kia, Dương Hâm vì không biết Cổ Dục có năng lực như vậy nên hắn ta thật sự cho là mình đã bị bao vây. Hơn nữa theo tiếng rung càng lúc càng lớn, càng lúc càng gấp rút, hắn ta cảm giác kẻ thù xung quanh mình so với trước mặt càng nhiều hơn nữa.

Hắn ta không hề nghi ngờ cái này là giả, bởi vì hắn biết cảnh sát Trung Quốc có thể xuất ra được nhiều nhân lực thế này. Vì vậy chỉ vài giây sau hắn ta quyết định hướng về phía Cổ Dục để phá vòng vây!

“Rít gào!” Nhìn thấy Dương Hâm lao nhanh về phía Cổ Dục thì Vua Bầu Trời lúc này đang ở trên cành cây kêu to một tiếng.

Người khác nghe được tiếng kêu này thì nhiều lắm chỉ cho rằng trong rừng rậm quá nhiều người nên đã làm cho con đại bàng ở trên cây giật mình mà thôi, nhưng Cổ Dục đã nói cho mọi người biết đây là lời cảnh báo của Vua Bầu Trời.

“Tên này đang lao về phía chúng ta, nhớ chú ý an toàn!” Nhìn qua đám cảnh sát bên cạnh, Cổ Dục nhỏ giọng nói. Nguyên cả đoạn đường đi tới đây, những cảnh sát này đã chứng kiến qua chỗ thần kỳ của Cổ Dục nên bọn họ cũng không có bất kỳ chất vấn nào đối với hắn. Ngay lập tức họ tản đội hình ra bao quanh khu vực phía trước.

Chưa tới một phút, người đi ở đằng trước đã nhìn thấy được Dương Hâm.

Những người cảnh sát tới đây vây bắt Dương Hâm đều là cảnh sát đặc nhiệm nên thực lực của họ không hề yếu.

Nhưng so với Dương Hâm, một tên tội phạm đã đầu đao liếm máu mấy chục năm rồi thì vẫn còn kém một chút.

Ngay khi có một viên cảnh sát nhìn thấy Dương Hâm, đang chuẩn bị giơ súng lên bắn thì Dương Hâm cũng đã nhìn thấy viên cảnh sát đó.

Gã ta không mất quá nhiều thời gian lấy ra khẩu AK 74 đang ở trên lưng, tiếp đó chuẩn xác bắn ra ba phát súng về phía viên cảnh sát này.

Cảnh sát bên này mặc dù có vũ khí tốt, phòng hộ cũng mạnh hơn nhưng phản ứng lại chậm hơn gã ta mấy giây.

Mà trên chiến trường, với mấy giây cũng đủ quyết định thắng bại rồi.

“Phanh phanh phanh!” Ba tiếng súng vang lên, ba phát đạn cũng bắn trúng người viên cảnh sát kia. Cũng may trang bị phòng vệ cũng không tệ, có mũ giáp chặn được một kích trí mạng, áo chống đạn cũng chặn được một viên, chỉ có cánh tay phải là bị thương mà thôi.

Mà phản ứng của viên cảnh sát này cũng cực kì nhanh, đầu tiên là nằm lăn ra đất sau đó lăn một vòng xuống phía dưới một cây đại thụ.

"Đã phát hiện Dương Hâm! Đã phát hiện Dương Hâm! Chúng tôi đang cùng hắn đấu súng. Săn cáo đã bị trúng đạn!” Nhìn thấy phía trước đột nhiên bắn nhau, đám người cảnh sát phía sau cũng thể hiện trình độ quân sự đã qua huấn luyện của mình. Ngoại trừ chỉ huy đang báo cáo tình hình thì những người khác vẫn tiếp tục hành động theo sự sắp xếp lúc đầu. Đồng thời lúc này cũng có mấy người từ những hướng khác nổ súng để kiềm chế Dương Hâm lại.

“Mấy tên khốn này!” Nhìn thấy mấy tia lửa trong rừng, Dương Hâm lập tức lăn một vòng trên mặt đất tiến đến một gốc cây đại thụ. Tuy nhiên gã ta không có dừng lại mà tiếp tục mượn cây đại thụ làm vật cản để tránh tầm mắt của cảnh sát, tiếp đó thì lăn đến phía sau một tảng đá ở bên cạnh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK