Chương 147: Công việc phát sinh ngày càng nhiều
Còn về Khổng Hạo Văn và Hứa Cẩm. Ít nhất theo quan sát của Cổ Dục, phương diện buôn bán giữa hai người Cổ Dục và Hứa Cẩm còn lớn hơn tình bạn. Mà Khổng Hạo Văn thì cho dù có gặp phải chuyện của Khổng Hạo Quân, tức anh của cậu ta đi chăng nữa, nhưng việc nào ra việc nấy. Trông ra từ hiện tại, hắn cũng rất tình nguyện chiêu đãi Khổng Hạo Văn.
“Tất nhiên đó không phải con riêng. Cậu có ý đồ gì? Vừa ý với mẹ của cô bé họ Lưu kia chăng? Chậc chậc, mắt nhìn không tệ. Cô gái đó khá xinh, dáng người cũng tốt......”
Nghe Cổ Dục nói, Khổng Hạo Văn cũng ưỡn khuôn mặt mà đi tới, cười hì hì rồi nói.
“Cút đi......” Khinh bỉ nhìn Khổng Hạo Văn một cái rồi tặng cho hắn một ngón giữa. Sau đó Cổ Dục liền đi về phía sân sau. Mấy quả Dưa Chuột nhỏ này ăn thật ngon. Hắn lại chuẩn bị hái thêm một ít.
Mà mặc dù bị mắng nhưng Khổng Hạo Văn cũng không thèm để ý. Anh em khi tụ họp một chỗ thì ngoại trừ trò chuyện, ăn uống, vui chơi ra thì cũng chỉ có thể nói tới gái gú.
Kỳ thực Cổ Dục cũng không ghét nói chuyện về chủ đề này. Chẳng qua nếu như nói lung tung thì sẽ làm phiền tới người khác. Vậy thì không tốt cho lắm. Ít nhất hắn vẫn là loại người không thích mang sự phiền phức tới cho người khác.
Hai người một trước một sau đi tới sân sau. Nhìn từng quả Dưa Chuột nhỏ trên dây leo của cây Dưa Chuột, hai người cười ha ha rồi ra hái lấy.
Hiện tại Cổ Dục đã đổi tất cả nước tưới cho đất bằng nước giếng mới nhưng đã được pha loãng ra rồi. Nếu không thì hắn cũng không dám dùng......
Bởi vì hiệu quả của nước giếng vốn đã rất nghịch thiên rồi. Mà nước giếng bây giờ lại càng nghịch thiên hơn......
Cổ Dục đã từng tưới thử lên trên cây Cà Chua một chút. Ngày hôm sau, quả Cà Chua vốn chỉ lớn bằng ngón tay, giờ đã chín mọng.
Mặc dù hương vị tương đối tuyệt vời, hơn nữa còn ra quả đặc biết nhiều, kích thước quả lại đặc biệt lớn, nhưng tất cả điều đó lại có chút trái với lẽ thường.
Cho nên hắn phải pha loãng ra rồi mới dám tưới. Nhưng nước cho cá và cây ăn quả lớn thì hắn không pha loãng ra. Bởi vì năm nay hắn muốn ăn quả Anh Đào, Việt Quất đây.
Đang lúc Cổ Dục và Khổng Hạo Văn tìm kiếm những quả Dưa Chuột nhỏ thì đột nhiên ở bên phía Ngư Trường truyền tới một tiếng vang lớn. Sau đó là một tràng âm thanh lộp bộp
Nghe thấy âm thanh này, Cổ Dục và Khổng Hạo Văn cũng liếc nhau một cái rồi thở dài một cách bất đắc dĩ. Mở ra cánh cửa nhỏ để đi vào bên trong Ngư Trường thì quả nhiên khi đi vào, hắn đã thấy một con cá Mú Khổng Lồ cực lớn đang giãy đành đạch ở phía không xa. Đừng hiểu nhầm, không phải có người đem mấy con cá này lên bờ, mà là chính chúng tự mình nhảy lên...... Tình huống như vậy, kỳ thực Cổ Dục đã gặp rất nhiều lần.
Trước đó ở bên trong bể nước của Cổ Dục, đừng nói là nhảy, ngay cả quay người cũng không có không gian. Cho nên bọn chúng không nhảy loạn lên. Nhưng bây giờ đã có ao nước. Sau khi cho bọn chúng tự do, những con cá nhỏ thì không nói, nhưng những con cá lớn thì lại thường xuyên nhảy lên trên đường, khá là khó chịu.
“Con cá này đã nhảy lên bờ như vậy, nhất định sẽ sinh bệnh. Bằng không chúng ta đem nó…” Nhìn con cá lớn ở phía xa, ở bên này Khổng Hạo Vân đỡ nụ cười. Hắn còn nhớ lần trước Cổ Dục có làm một con cá loại này, nhưng lần đó hắn không có ăn. Sau này hắn vẫn hay nghe Cổ Tú Tú và Lưu Phi Phi nói con cá này ăn ngon như thế nào, hắn đã sớm muốn được thử một chút.
“Anh có thể ăn sao?” Khẽ liếc mắt nhìn Khổng Hạo Văn một cái, Cổ Dục rất bình tĩnh nói.
Hắn thực sự nói thật, không phải vì tìm lý do để làm thịt con cá. Mà là bởi vì con cá này quá lớn. Cá Mú Khổng Lồ chính là loài cá Mú lớn nhất trong họ cá Mú, loại cá này sinh sống ở Đại Tây Dương. Khi trưởng thành một con cá có thể đạt 2,5 mét, đạt trọng lượng hơn 350 kg.
Hơn nữa, quanh năm nó sinh sống tại rạn san hô, khiến loại cá này khi trưởng thành hầu như không có thiên địch. Dù sao ở rạn san hô thỉnh thoảng cũng có cá mập, thế nhưng hình thể chưa chắc lớn bằng nó, vì vậy sao có thể gọi nó là thiên địch được. Mà cá mập có kích thước lớn, cá voi sát thủ… thường sinh sống ở vùng biển xa, không đến các rạn đá san hô sinh sống. Chính vì vậy dẫn đến việc loài cá này có kích thước quá khủng như thế.
Thế nhưng gần đây loại cá này số lượng ngày càng giảm xuống, bởi vì bị con người săn bắt. Coi như gần đây, Cổ Dục cũng thường câu được một vài con cá khổng lồ này, nhưng mà số lượng cũng không có nhiều.
Nhưng dù vậy, con cá này nên bán hắn vẫn sẽ bán.
Có lẽ là vì nghe được Cổ Dục và Khổng Hạo Vân nói chuyện, con cá Mú Khổng Lồ ở bên này tiếp tục giãy giụa cơ thể của mình. Một lần nữa rơi lại vào trong ao nước, thế nhưng nước bị văng tung tóe khắp nơi. Mà vừa rồi nó nằm sấp ở chỗ này, còn có không ít chất nhờn vươn vãi, đúng là rất phiền phức.
Thấy như vậy, Cổ Dục không khỏi thở dài một hơi, hắn cầm cây lau nhà đi tới. Trước tiên là dùng nước xối qua, sau đó lại chà mặt sàn. Công việc thế này mỗi ngày ít nhất hắn phải làm mấy chục lần, mấy con cá khổng lồ này đúng là không chịu yên ổn.
“Tôi thấy cái ao này làm thế nào mà rêu xanh lại dài như vậy, nhiều thế này cũng là quá nhanh!” Nhìn thấy động tác của Cổ Dục, lúc này Khổng Hạo Văn cũng đi tới, nhưng mà để hỗ trợ thì không có khả năng, với lại Cổ Dục cũng không cần hắn hỗ trợ. Cầm theo cái ghế ngồi bên cạnh cái ao, hắn nhìn bên trong ao nước không khỏi có chút xúc động nói. Hắn biết Cổ Dục vài ngày trước phải quay về nhà, nói như vậy thì nước này hẳn là Cổ Dục mấy ngày nay mới vừa bơm vào. Ước chừng cũng chỉ qua có hai hoặc ba ngày, vậy mà rêu xanh lại mọc dài như thế, đúng là có chút khoa trương.
Mà Cổ Dục cũng không có cách nào khác, thật ra hắn cũng không hy vọng đám rêu này dài thế này. Nhưng sau khi được nước giếng thay đổi, đám rêu này phát triển với tốc độ quá nhanh, thật sự là không có cách gì xử lý.