Chương 340: Thu nhập một tháng hơn 100 triệu
Sau khi dẫn hai người vào phòng, Tống Mính cũng không khách khí trực tiếp lấy bộ trà cụ của Cổ Dục rồi sau đó pha trà. Sau khi pha trà xong, cô nhấp một ngụm nhỏ rồi mới lấy ra hợp đồng đưa cho Cổ Dục.
Sau khi Cổ Dục nhận hợp đồng thì nhìn thoáng qua. Cũng được, không thể không nói Tống Minh vẫn rất để tâm điều khoản hợp đồng cũng không nhiều lắm, điều này đại biểu cho hai bên đều có sự tự do không nhỏ.
Hơn nữa, chủ yếu nhất chính là hợp động không quá rối rắm, Cổ Dục xem xong cũng không đến mức đầu óc choáng váng.
Hắn xem kỹ các điều khoản, về cơ bản chỉ có ba loại. Một cái là giá cả, một cái là số lượng cung cấp, một cái là tiền phạt vi phạm hợp đồng.
Tuy nhiên, trên ba điều khoản này thì chỉ có tiền phạt vi phạm hợp đồng đã được điền vào sẵn. Hơn nữa tiền phạt vi phạm hợp đồng này, mức phạt chỉ là đúng theo qui định pháp luật, chỉ có 10 ngàn tệ.
Số lượng cung ứng, cái này muốn Cổ Dục điền vào, giá cả cũng là để trống để còn thương lượng.
“Đêm qua tôi đã tính toán một chút, dựa theo sản lượng mà anh cung cấp. Dù sao thì trà này cũng được anh trồng số lượng lớn, cho nên đơn giá hơi thấp một chút. Tôi dự định bán ra ngoài giá từ 2,3 - 2,5 triệu cho nửa ký, do đó đơn giá thu mua cao nhất của tôi là 2,05 triệu, với mức giá thế này thì tôi mới có không gian lợi nhuận.” Nhìn Cổ Dục đã xem xong hợp đồng, Tống Mính cũng trực tiếp nói.
Tuy rằng thời gian cô quen biết Cổ Dục không lâu, nhưng cô cũng biết rõ tính cách của Cổ Dục. Người này thích nói chuyện thẳng thắn, có chút thua thiệt thì cũng nên thẳng thắn mà nói ra. Còn nếu mà nghĩ đến việc tính toán với hắn, cho dù chỉ là chiếm của hắn một phân tiền thì có lẽ về sau, cũng đừng nghĩ đến chuyện hai bên tiếp tục qua lại nữa.
Không thể không nói, Cổ Dục kỳ thật cũng không phải là một doanh nhân hợp cách. Nhưng mà thật sự hắn rất có bản lĩnh, cho nên Tống Minh cũng không có gì quanh co thế là trực tiếp nói thẳng.
“Hai triệu lẻ năm mươi ngàn à. Thôi thế này đi, để cho bên cô kiếm nhiều hơn một chút, cứ tính chẵn là 2 triệu cho 0.5kg. Tất cả cứ dựa theo đơn giá này đi.” quả nhiên, giống như hắn đã tính. Cổ Dục trả lời rất bình thản, sau đó trực tiếp thoải mái bỏ mấy con số lẻ kia đi.
Phải biết rằng, đây là 50 ngàn tệ chứ không phải là 5 ngàn hay 5 tệ. Một kg là 100 ngàn, 10kg là 1 triệu tệ rồi. Những thứ khác không nói, chỉ riêng 21kg lá trà Cổ Dục gửi ở chỗ ông cụ Tống đã đáng giá hơn 2 triệu tệ rồi. Vậy mà hắn nói không cần là không cần.
Nghe Cổ Dục và Tống Mính đàm phán, vị luật sư họ Trịnh ở bên cạnh cũng không khỏi đổ mồ hôi lạnh. Nhiều năm làm việc như vậy, hắn chưa từng thấy qua một cuộc đàm phán hòa bình thoải mái đến như thế. Người khác đều tranh nhau từng tất đất, hai vị này thì tốt rồi. Một người lên bàn đàm phán tiết lộ bí mật giá cả, còn một vị thì chủ động giảm giá nhường ra lợi nhuận lớn hơn cho đối phương.
Dưới tình huống như vậy, nói không có chuyện mới là lạ đó nha.
Vì vậy, luật sư Trịnh cũng đã chứng kiến một trong những hợp đồng lớn và nhanh nhất trong lịch sử được ký kết.
Trước sau không đến năm phút, dựa theo hai người xác định giá tiền. Sau đó Tống Mính dùng máy in xách tay in ra ba bản hợp đồng, Cổ Dục cùng cô ký tên ở trên. Hơn nữa cô cũng đóng dấu lớn của công ty bọn họ, sau đó hợp đồng chính thức bắt đầu có hiệu lực.
“Sau khi trà bên ông nội làm xong, tôi sẽ gọi video tới đây để xác nhận với anh. Sau đó tôi sẽ trực tiếp đem tiền trà chuyển khoản tới.” Nhìn hết thảy đã xong, Tống Mính cũng mỉm cười nói.
“Được! Đến lúc đó cứ bỏ mấy số lẻ đều không sao cả.” Nghe Tống Mính nói, Cổ Dục cũng không thèm để ý mà đáp lời.
Làm xong hợp đồng, vị luật sư Trịnh trước tiên rời đi. Ông ấy còn phải đem hợp đồng này đi về văn phòng luật sư để cất vào tủ bảo hiểm. Xem như là xong việc của người làm chứng. Nhưng mà Tống Mình thì sẽ không đi, nói gì thì cũng phải cọ một bữa cơm chùa mới được.
Buổi chiều Tống Mính cảm thấy mỹ mãn rời khỏi nhà Cổ Dục, mà trong lòng Cổ Dục cũng rất vui vẻ, cứ như vậy lại qua hai ngày.
Buổi sáng ngày thứ ba, Cổ Dục cũng nhận được video Tống Mính gửi tới, lá trà của hắn đều đã được rang xong. Không ngoài dự đoán của Tống Mính, tổng cộng rang xong thì còn lại 21,5kg trà. Trong đó 20kg Tống Mính sẽ mua, còn lại 1.5kg thì hai ngày nữa Tống Mính sẽ tự mình đem tới, chủ yếu nhất chính là cô có lý do để tới ăn chực.
Mà sau khi cúp máy, điện thoại của Cổ Dục cũng lập tức vang lên một tiếng, tài khoản ngân hàng thông báo có tiền chuyển vào.
Tám mươi triệu tệ.
“Hô… Vẫn là chỗ này của chú là thoải mái…nóng nực thật.” Phùng Thư Nhân lúc này hoàn toàn không có một tia thục nữ, sau khi đi vào phòng khách nhà Cổ Dục, cô nhóc trực tiếp nằm xuống ghế sô pha, dáng vẻ như vừa mới thoát nạn.
Mà nhìn dáng vẻ của cô, Cổ Dục không khỏi mỉm cười.
“Chúng ta ở đây chính là nơi cực bắc của Trung Quốc, cũng là nơi mát mẻ nhất toàn Trung Quốc. Cháu ở đây còn than nóng như vậy, nếu là đi phương nam còn sống được hay không hả?” Nhìn vẻ mặt như nóng sắp chết của Phùng Thư Nhân, Cổ Dục không khỏi buồn cười nói.
“Cháu cũng không có đi vào nam, là do cháu livestream. Mà livestream ở quê của cháu thôi, đi vào phương nam làm cái gì chứ?” Nghe được lời nói của Cổ Dục, Phùng Thư Nhân làm ra bộ mặt nghiêm túc nói.
“Chậc, chậc… Đợi khi nơi này vào mùa đông, chú định dẫn mọi người đi qua Indonesia chơi một vòng, sẵn tránh đông luôn. Cháu không muốn đi sao? Vậy cháu ở lại giữ nhà nha!”
“Ai nha, người ta nói đùa mà! Khi nào chúng ta đi?" Vừa nghe Cổ Dục nói muốn dẫn các cô đi Indonesia chơi, Phùng Tiếu Tiếu lập tức ngồi bật dậy. Sau đó cười hì hì nói.
Nhìn xem dáng vẻ vui vẻ của cô nhóc này. Quả nhiên, từ xưa đến nay chân tình luôn không được lòng người, chỉ có giả ý mới lòng người lay động nha. Nhưng mà hắn nói lời này cũng không phải là nói đùa.