Chương 396: Tâm Tình
Ngoài sân trước thì căn nhà của ông ấy cũng rất lớn và đẹp.
Nhà của Cổ Dục đương nhiên là không nhỏ nhưng so với nhà của cụ Tống thì không là gì cả. Nhà của cụ Tống có diện tích ít nhất phải gấp đôi nhà của Cổ Dục trở lên, hơn nữa nó còn được trang trí theo phong cách Trung Hoa cổ đại.
Căn nhà tổng cộng có hai tầng rưỡi, phía trên hai tầng còn có một cái gác xếp giống như cảnh trong phim vậy. Nhìn thấy ánh mắt của Cổ Dục thì cụ Tống cảm thấy rất là tự hào.
“Đã gọi cậu tới nhiều lần nhưng mãi mà cậu cũng không tới, ha ha ha ha. Đến đây, ta sẽ đưa cậu đi xem nhà của ta một chút." Hài lòng nắm tay của Cổ Dục, cụ Tống tự hào nói.
“Trước tiên không vội, để cháu lấy một số đồ vật trên xe xuống cho ông trước đã." Nhìn thấy dáng vẻ tự mãn kia của cụ Tống thì Cổ Dục cũng cười lắc đầu. Sau đó hắn đi lại ghế sau lấy ra một số món đồ đã chuẩn bị từ trước. Dù sao cũng là lần đầu tiên đi tới nhà cụ Tống, vì vậy cũng không thể đi tay không đến được.
Đương nhiên những đồ vật này hắn cũng không thể chọn bừa được, bởi vì hắn biết cụ Tống sẽ không muốn chúng. Vì vậy hắn đã mang một số đồ vật trong nhà để làm quà như một trái dưa hấu, vài chậu lan, một lít rượu thuốc mà hắn đã ngâm và còn có một số rau quả.
Khi cụ Tống nhìn thấy những thứ này, hai mắt ông ấy đều đang sáng lên. Bởi vì ông ta đều biết những thứ này đều là đồ tốt, vì vậy ông lại càng vui vẻ hơn. Sau đó ông ta vội vàng kéo tay Cổ Dục vào nhà. Còn về phần Tống Mính thì cô ấy còn phải ở lại đây để xử lý số lá trà kia.
Đừng thấy Cổ Dục chỉ tùy tiện đem những lá trà này vào túi rồi ném lên trên xe mà xem thường. Những lá trà này sau khi được rang xào xong thì đều có giá hàng trăm triệu, vì vậy mà cô ấy phải thật cẩn thận.
Tuy nhiên khi cô ấy nhìn về phía Cổ Dục thì ánh mắt của cô lúc này cũng trở nên dịu dàng hơn.
Đi theo cụ Tống vào nhà. Đầu tiên Cổ Dục đem số đồ vật mang theo vào nhà bếp giao cho đầu bếp của nhà ông cụ nấu nướng, sau đó hắn đi theo cụ Tống trở vào phòng.
Người xưa nói càng già thì càng trẻ con, bây giờ cụ Tống quả thật giống như một đứa trẻ vậy. Ông ấy bắt đầu lôi Cổ Dục ra khoe khoang không ngừng về nhà của ông ấy.
Mặc dù Cổ Dục cũng muốn mạnh miệng phản bác lại một lần, nhưng không thể không thừa nhận cụ Tống quả thật có lý do để khoe khoang. Trong nhà này dù là sắp xếp hay là trang trí thì so với nhà hắn đều tốt hơn rất nhiều...
Mang cảm giác ngưỡng mộ trong lòng, Cổ Dục và cụ Tống đã xong việc giới thiệu nhà. Sau đó cả hai người đi đến phòng trà ở tầng một. Lúc này Tống Mính cũng đã kiểm tra xong đống trà dưới kia và vừa mới đi tới. Khi cô nhìn thấy Cổ Dục và cụ Tống thì chủ động đi tới pha trà cho hai người bọn họ.
“Ha ha ha ha, Cổ Dục này, tay nghề nấu nướng của cậu đúng là thiên hạ vô song, khả năng nuôi dưỡng đồ vật của cậu đúng là từ cổ chí kim không ai sánh bằng. Hơn nữa, còn biết ngâm rượu chữa bệnh, biết thư pháp, làm vườn. Tất cả đều quá tuyệt vời, nhưng mà hình như nhà của cậu không có đẹp bằng nhà của ta phải không, ha ha.”
Tự hào uống một ngụm trà mà Tống Mính đã pha, lúc này cụ Tống cười một cái rồi nói.
Nghe lời nói của cụ Tống thì Cổ Dục không khỏi cong môi, ông ấy đúng là một người có tính trẻ con. Nói thật sau khi xem xong nhà của cụ Tống thì hắn có một suy nghĩ là có nên trang hoàng lại nhà cửa của hắn một lần nữa hay không?
Đương nhiên là hắn cũng không thể nào làm giống như vậy, hắn cần phải thiết kế nhà của hắn thật đặc sắc mới được. Nhưng phải làm như thế nào và nhờ ai làm, điều này mới chính là vấn đề...
“Có phải anh đang suy nghĩ về việc trang trí và thiết kế lại nhà không?” Nhìn thấy Cổ Dục trầm mặc thì lúc này Tống Mính đang rót một chén trà cho Cổ Dục không khỏi mở miệng cười nói.
“Ặc! Đúng là tôi đang có ý nghĩa này.” Nghe được lời nói của Tống Mính, Cổ Dục bưng chén trà lên sau đó nhìn cô ấy một cái, có chút ngại ngùng nói.
Không thể không thừa nhận cô nàng Tống Mính này thật sự rất lợi hại. Đôi mắt như cười của cô ấy cứ như một cái máy chiếu X-quang vậy. Cổ Dục có cảm giác bản thân ở trước mặt của cô thật sự không có bí mật gì có thể giấu được. Đương nhiên, đây chỉ là cảm giác mà thôi, quan trọng vẫn là do cô ấy quá thông minh. Đây cũng không phải phim hoạt hình mà có thể làm giống như vậy được.
Thật ra nếu như Cổ Dục có ý muốn lừa dối cô thì tất nhiên vẫn có rất nhiều cơ hội. Đừng quên Cổ Dục còn có kỹ năng diễn xuất bậc thầy tuy nhiên kỹ năng diễn xuất này thì cũng cần phải có kịch bản trước mới được.
Diễn xuất cũng không phải là nhân cách phân liệt. Nhân cách phân liệt là một người hoàn toàn biến thành một người khác, còn diễn xuất là mình đi đóng vai một người khác, đây gọi là cấp bậc.
Chỉ cần trong đầu Cổ Dục dựng sẵn nội dung cốt truyện đầy đủ, nguyên nhân hậu quả hoàn toàn tự nhiên thì khi hắn diễn xuất chắc chắn Tống Mính sẽ không thể nhìn ra được.
“Việc này tôi có thể giúp cho anh bởi vì tôi có một người bạn học thời cấp ba, anh ấy có bằng đại học chuyên ngành thiết kế bây giờ đang rất nổi tiếng. Trước đây vài năm anh ta chủ yếu ở nước ngoài để thiết kế mấy toà nhà cho những người nước ngoài, nhưng những năm gần đây anh ấy đã trở về nước làm thiết kế sân vườn ở trong nước. Để lúc nào đó tôi mang anh ấy đến nhà anh để giúp anh thiết kế sân vườn theo ý anh nhé.”
Nghe thấy Cổ Dục có ý nghĩ như vậy, Tống Mính cũng cười nói.
“A, vậy thì làm phiền cô rồi.” Nghe được Tống Mính có thể giúp mình giải quyết vấn đề, Cổ Dục cũng không nhịn được lập tức lên tiếng. Quả nhiên nếu so về mối quan hệ xã hội thì Tống Mính so với hắn quen biết rộng hơn nhiều.