Chương 527: Ngôi sao
Như đã nói trước kia, Cổ Dục không đi quán bar. Mà cái loại nhạc Rock N’ Roll này cần phải hát như gào lên. Lần đó Cổ Dục cũng gào lên, sau khi thức dậy thì bị suy nhược thần kinh. Cho nên hắn không gào nổi, hắn cũng không thể nào động vào cái loại nhạc Rock n’ Roll này.
Nhưng hắn không động vào thì không có nghĩa là người ta sẽ quên đi hắn.
Sau khi mọi người hát xong mấy bài mà Cổ Dục chưa nghe bao giờ, lúc này ca sĩ Rock n roll bên kia đốt lên một điếu thuốc.
“Ui cha, tôi quên mất, Cổ lão đệ vẫn còn ở đây. Cổ lão đệ có tác phẩm gì hay thì biểu diễn cho mọi người nhìn qua đi nào!”
“Đúng! Tôi còn chưa biết là cậu biết hát nữa đấy, tôi từng nghe qua bài “Hương lúa”, nghe rất êm tay nhưng từ nhiều quá tôi không nhớ được.” Nghe thấy người này nói, Ngu lão sư cũng chậm chạp tiếp lời. Sau đó lôi kéo Cổ Dục vừa cười vừa nói.
“Hát à! Được thôi! Nhưng trong trường hợp này bài hát “Hương lúa” không phù hợp. Có ghita hay không? Để tôi hát cho mọi người nghe bài khác.” Nếu như là bình thường, mọi người nói như vậy thì Cổ Dục cũng sẽ đáp là không biết hát. Nhưng mà chẳng phải bây giờ đang có hơi rượu sao, nghe thấy những lời này đương nhiên là cũng muốn thể hiện rồi. Cho nên Cổ Dục đành vỗ ngực, vẻ mặt thành thật đáp.
“Có nha! Ai đó! Đi lấy hộ cái xem nào!” Nghe thấy Cổ Dục muốn hát, còn muốn dùng ghita, Ngu lão sư lập tức nói với đệ tử của mình đi đến chỗ để ghita, cầm một chiếc ghita cũng không tệ rồi mang đến.
Cổ Dục nhìn chiếc ghita được đưa đến, cũng không khách sáo, trực tiếp cầm đàn lên đánh. Nhìn thấy động tác của Cổ Dục, lúc này vị ảnh đế họ Ngô bên cạnh cũng đứng dậy, cầm điện thoại.
“Huynh đệ, không ngại anh quay lại chứ?” Nhìn ảnh đế cố ý hỏi một câu, Cổ Dục tất nhiên sẽ không thèm để ý chuyện này.
“Đừng nói là quay lại, mấy người muốn hát chung luôn cũng được. Đây chỉ là chuyện nhỏ thôi mà.” Cổ Dục phất phất tay tuỳ ý nói.
“Phát trực tiếp cũng được sao?” Tôn lão sư ở bên cạnh nghe lời này cũng cười nói.
“Cũng được!” Nhìn Tôn lão sư nở nụ cười, Cổ Dục cũng nhẹ nhàng gảy dây đàn một cái.
Trong đầu của hắn đang nhanh chóng nghĩ xem bây giờ nên hát cái gì. Cuối cùng trong đầu hắn cũng xuất hiện một vài ca khúc vốn không thuộc về thế giới này. Tuy nhiên những ca khúc này cũng không miêu tả gì, có một vài bài thuộc dòng nhạc Rock n Roll nhưng Cổ Dục cũng không thích lắm.
Sau khi điểm qua một lượt mấy ca khúc trong đầu, đột nhiên Cổ Dục “tìm” thấy một bài hắn vẫn hay hát. Bài hát này cũng là Rock n Roll nhưng lại không quá gắt, hơn nữa hắn còn rất thích.
Theo ca khúc hắn chọn, Cổ Dục bắt đầu đánh đàn. Thanh âm đầu tiên của ghita vang lên, người trên bàn rượu đều nhìn hắn. Nhất là vị ca sĩ kia, gương mặt đầy kinh ngạc, người trong nghề vừa nhìn đã biết hắn có làm được hay không.
Người khác có thể không biết nhưng hắn thì biết. Cổ Dục đánh đàn ghita cũng có thể coi là người trong nghề. Nhưng hắn còn chưa kịp kinh ngạc hoàn toàn thì Cổ Dục đã nhẹ nhàng hát lên.
“Ngôi sao sáng trên bầu trời đêm
Có thể nghe rõ hay không lời tôi…
Có người đang ngắm nhìn em…
Đáy lòng cô độc với câu thở dài…
…..
Tôi cầu nguyện để có một trái tim trong sáng hoà vào dòng lệ trên đôi mắt.
Hãy cho tôi thêm can đảm và dũng khí.
OH! Vượt qua những mỉa mai để đến ôm em!
Bất cứ khi nào tôi không thể tìm thấy ý nghĩa của sự tồn tại, bất cứ khi nào tôi bị lạc trong bóng tối.
OH!
Bầu trời đêm hãy sáng lên, xin chỉ dẫn tôi tới gần em..."
Khi âm thanh của Cổ Dục bao hàm cả tình cảm và sự tang thương, nhưng đồng thời lại trong sáng rõ ràng vang lên, tất cả mọi người đều cảm giác thân mình bị chấn động. Sau đó cảm thấy toàn bộ lỗ chân lông trên người mình đều dựng đứng cả lên.
Cái cảm giác nổi da gà kia, lập tức bao lấy toàn thân họ.
Dường như Cổ Dục đang ngồi đó lúc này không còn là Cổ Dục nữa. Mà là một thiếu niên chỉ có một niềm tin duy nhất, nhưng cũng là thiếu niên khiến họ mê mang.
Nhưng ngoại trừ sự mê mang thì thiếu niên cũng có sức mạnh của riêng mình, hắn bốc đồng. Bên trong sự hung hãn của hắn lại có tình yêu, loại cảm giác này rất khó nói được.
Đối với người theo đuổi nhạc Rock n Roll của thế hệ trước, Rock n Roll không chỉ để phục vụ cho việc nhảy múa. Cũng không phải công cụ phát tiết cho những người kia, mà là muốn thay lời người để nói những tâm tư bị giấu kín.
Từng lời ca của Cổ Dục dường như nói cho mọi người biết, đây chính là tính cách của hắn! Chính là bản thân hắn!
Sau khi ca khúc kết thúc, trên bàn rượu hoàn toàn sửng sốt mất ba giây, sau đó mọi người bắt đầu vỗ tay. Mà trong mắt bọn họ cũng rơm rớm nước mắt.
“Ôi chà! Lớn tuổi rồi, vừa mới nghe đã muốn rớt nước mắt, ha ha ha. Nhưng không thể không nói, bài hát này của cậu rất tuyệt. Đúng rồi! Gần đây tôi có tham gia một bộ phim, nhưng vẫn chưa tìm được bài hát chủ đề. Tôi cảm giác bài hát này của cậu khá là thích hợp.” Người đầu tiên tỉnh lại chính là ảnh đế họ Ngô. Sau khi tắt chức năng quay phim của điện thoại, vừa vỗ Cổ Dục một cái vừa hưng phấn nói.
“Nếu như cảm thấy thích hợp thì cứ lấy đi, ha ha ha.” Nghe được lời nói của ảnh đế họ Ngô, Cổ Dục cũng bắt đầu cười. Hắn cũng không quá để ý đến mấy bài hát này. Mặc dù hắn có kỹ năng đàn và hát bậc thầy có thể khiến người ta cảm thấy như là hắn đang kể một câu chuyện vậy.
Nhưng thật ra cái này đối với hắn cũng chẳng có cảm giác gì…
“Anh yêu à, anh lại hot rồi!” Khi Cổ Dục được học trò của Ngu lão sư lái xe đưa trở về, vừa mới bước vào cửa nhà Triệu Hàn thì Triệu Hàn đã nhào đến, hưng phấn nói.
“Hả? Cái gì hot?” Ôm Triệu Hàn, Cổ Dục vuốt vuốt mặt mình, có chút nghi hoặc hỏi. Thật sự hắn không biết là cái gì hot.