Chương 457: Tìm kiếm Dương Hâm
Đương nhiên chuyện này cũng không phải là giúp không công. Nếu hắn giúp được chuyện này thì sau này hắn sẽ có thêm mối quan hệ với cục cảnh sát thành phố địa phương. Hơn nữa người ta còn nợ ân tình của hắn nên chắc chắn hắn có thể thoải mái xông pha hơn ở nơi đây rồi.
Về phần nguy hiểm thì hắn mang theo mấy vị cảnh sát cùng lên núi. Nếu như mà có nguy hiểm, vậy coi như thật là chút bó tay rồi. Phải biết rằng đối phương cũng chỉ có một người mà thôi.
Nghe vị Chu cục trưởng này nói xong thì Cổ Dục cũng trầm tư suy nghĩ một chút.
Hắn suy nghĩ cũng không giống như Khổng Hạo Văn suy nghĩ. Cái hắn đang nghĩ là hắn lo lắng rằng tên tội phạm kia sẽ rời núi để đi tới thôn Cổ gia. Với một kẻ liều mạng như vậy, lỡ như hắn làm việc gì đó gian ác ở thôn Cổ gia thì sẽ rất phiền toái.
Những người này sở dĩ tìm đến mình, vậy thì chắc chắn là do vị trí của tên kia cách nơi này của mình rất gần vì vậy điều quan trọng nhất lúc này là phải chú ý đề phòng một chút.
“Được rồi! Tôi sẽ đưa mọi người lên núi một chuyến.” Chuyến đi này đối với Cổ Dục rất là cần thiết, không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất mà. Hơn nữa Cổ Dục lại là đứa con của vận mệnh, nếu như nghe chuyện này rồi mà không quan tâm thì rất có thể tên kia sẽ thật sự tới đây đó nha......
Tất nhiên câu nói đằng sau hoàn toàn là do hắn muốn tăng thêm kịch tính cho mình mà thôi. Đứa con của vận mệnh sao? Có thể xui xẻo như vậy được chứ?
Sau khi Lâm Lôi, Phùng Thư Nhân và Lý Vân Vân tới thì Cổ Dục chỉ nói đơn giản tình huống của mình cho các cô nghe. Sau đó hắn nói các cô ấy hai ngày tới đừng về nhà mà hãy ở đây giữ nhà giúp cho hắn. Nhiều nhất là ba ngày, ít nhất là ngày mai thì hắn sẽ trở về.
Sắp xếp xong việc nhà thì Cổ Dục mang theo Vua Núi, Tiêu hoàng hậu và trưởng công chúa chuẩn bị đi vào núi. Lái chiếc xe G6x6 lớn của mình, dẫn đầu là xe bọc thép hổ răng kiếm của cảnh sát, tất cả hướng về phía bìa rừng mà đi.
Khi mấy chiếc xe dừng lại thì Cổ Dục cũng mang theo một chó và hai sói đi xuống xe.
Phía bên cảnh sát đã cho máy bay không người lái tiến vào trong rừng rậm trinh sát trước.
Còn Cổ Dục cũng mang mọi người tiến vào trong rừng rậm.
Dãy núi Đại Hưng An Lĩnh là một khu rừng rậm nguyên sinh có chiều dài hơn 1400 km, rộng hơn 200 km. Ở nơi này mà muốn tìm một người, thì cơ hồ không thể làm được.
Cái này cũng giống như mò kim đáy biển vậy.
Nhất là trước đây đối phương đã từng làm một tên lính trinh sát ở rừng mưa nhiệt đới, làm lính đánh thuê, một tên buôn ma túy. Muốn tìm được hắn ở trong rừng rậm này là điều không thể nào.
Tuy nhiên Cổ Dục cũng không phải là người bình thường, đúng không?
Sau khi Cổ Dục tiến vào trong rừng rậm đương nhiên là hắn sẽ muốn tìm một số địa đầu xà ở đây để tìm hiểu một chút. Mà địa đầu xà mà hắn muốn tìm không ai khác chính là hổ Siberia và gấu nâu.
Cổ Dục hiện tại cũng không biết hai con vật này giờ đang ở đâu, nhưng hắn nghĩ chỉ cần hắn đi tới lãnh thổ của bọn chúng thì chúng sẽ tự động xuất hiện.
“Ở đây nghỉ ngơi một chút, chúng ta chờ viện quân tới.” Rất nhanh, Cổ Dục đã dẫn đội cảnh sát này tới địa bàn của gấu nâu. Đảo mắt nhìn hai phía, đồng thời nói cho mấy vị cảnh sát ở sau lưng biết một tiếng.
Tuy nhiên khi nghe có viện quân tới thì những cảnh sát này đều có chút mơ hồ, ở đâu ra viện quân sao bọn họ lại không biết cơ chứ?
Nhưng mà Cổ Dục cũng lười giải thích với bọn họ, hắn chỉ ngồi chỗ này và chờ đợi.
Quả nhiên không lâu lắm, ở phía xa đã truyền tới một vài tiếng bước chân hỗn loạn, còn có âm thanh xào xạc của cỏ. Thấy tình hình như vậy tất cả cảnh sát ở đây đều giơ khẩu súng lên, gương mặt đề phòng quan sát.
“Không cần lo lắng, chỉ là một con gấu và một con hổ mà thôi, bọn nó. À! Mặc dù chúng không phải là do tôi nuôi, nhưng mà bọn chúng đều nghe lời của tôi.” Nhìn xem dáng vẻ phòng bị của mấy vị cảnh sát, Cổ Dục thật sự sợ bọn họ sẽ bắn chết gấu nâu và hổ Siberia vì vậy hắn lập tức giải thích.
Nghe thấy Cổ Dục nói như vậy, mấy người cảnh sát này nhìn nhau có chút nghi hoặc. Cái gì mà không phải tôi nuôi thế nhưng lại nghe lời của tôi? Bọn họ lại cảm thấy hoang mang hơn rồi.
Tuy bọn họ đều sửng sốt nhưng riêng Cổ Dục thì không. Cảm giác bọn chúng đã đến gần, lúc này Cổ Dục cũng đứng lên. Bên này vừa mới đứng lên thì ở phía xa xa bên trong bụi cỏ đi ra hai con thú. Đó chính là gấu nâu và hổ Siberia, tiếp đó thì chúng tiến tới bên cạnh Cổ Dục, cọ vào ống quần của hắn.
“Tốt tốt tốt, ngoan ngoan ngoan.” Xoa cái đầu to của hổ Siberia và gấu nâu, Cổ Dục vui vẻ cười nói. Mà khi chứng kiến cảnh tượng này thì mấy người cảnh sát ở phía sau đều một phen sửng sốt.
Đây là tình huống gì vậy? Nếu như không nhìn thấy ngoại hình của bọn chúng thì đám người này còn tưởng bọn chúng là một quả cam lớn và một con chó đấy. Rõ ràng bọn chúng là mãnh thú mà, sao nhìn bọn chúng ở trong tay Cổ Dục cứ như là thú cưng vậy?
"Bọn mày nhớ kỹ xem đã từng nhìn qua người có hình dáng như này không? Hay là mùi của hắn ta cũng được.” Sau khi trấn an gấu nâu và hổ Siberia thì Cổ Dục cũng lấy hình ảnh của Dương Hâm trong điện thoại của mình ra, còn có một cái ba lô dính mùi của gã.
Cái ba lô này ban đầu là chứa tiền bẩn. Lúc trước đã từng nói về việc đám người Dương Hâm cướp đoạt gần 4 triệu nhân dân tệ bao gồm tiền và trang sức. Đương nhiên ở Nga tiền hắn cướp được là tiền Rúp, tuy nhiên bọn hắn có con đường riêng của mình, vào ban đêm bọn hắn sẽ đổi Rúp thành nhân dân tệ.
Những đồ trang sức thì lại càng phải đổi như vậy.