Ếch Cỏ là mọi người hay gọi. Tên khoa học của nó là Ếch Rừng. Đúng vậy! Chính là loại ếch Rừng thường xuyên xuất hiện trên TV.
Có nhiều loài Ếch Rừng ở trong nước. Nhưng nói đến loài này thì chính là nói đến 2 loại.
Một loại có tên khoa học là Ếch Rừng Trung Quốc, loại còn lại gọi là Ếch Rừng Hắc Long Giang.
Loại ếch này rất quý hiếm, nó thích ăn côn trùng. Vào mùa đông, nó sẽ ẩn dưới lớp băng ở đáy sông để ngủ đông, có thể kéo dài đến năm tháng. Sau khi xuân sang nó sẽ thức dậy, chính vì đặc tính này mà loài Ếch Rừng này cũng được gọi là Ếch Tuyết.
Mà nổi tiếng nhất là mỡ Ếch Tuyết và trứng Ếch Tuyết.
Thứ này cùng với chân gấu, đầu khỉ, chim đa đa được coi như bốn thứ quý giá của vùng Đông Bắc, có thể thấy được giá trị của nó cao như thế nào.
Loài ếch này vốn sinh trưởng ở vùng Đông Bắc. Cổ Dục còn nhớ rõ, khi hắn còn nhỏ, trên chợ có bán những thứ này. Hơn nữa còn rất rẻ, khắp nơi đều có. Cha con hắn thường xuyên mua về ăn, mỗi lần mua đều sẽ đưa cho hắn một con làm đồ chơi. Là một trong những món đồ chơi quan trọng của tuổi thơ Cổ Dục, đương nhiên số lượng ếch Cỏ chết trong tay hắn là không ít.
Nhưng vì mua bán tràn lan nên loài này từ từ biến mất.
Mấy năm gần đây, số lượng ếch Cỏ được bán trên thị trường rất ít, cũng vì là thứ này đặc biệt quý hiếm. Nhưng hai năm vừa rồi có chút tăng trưởng trở lại, không phải vì chúng sinh sản nhiều, mà là vì con người đã có thể nhân giống bắt đầu nuôi chúng.
“Nhìn kích thước con ếch này như vậy, chắc hẳn là xổng ra từ một trại chăn nuôi, nhưng lại không thể xác định nó đã ở ngoài tự nhiên đã bao lâu.” Nhẹ nhàng bóp vào con ếch Cỏ, Phùng Thư Nhân thì thầm.
Mà khi nhìn thấy Phùng Thư Nhân bóp con Ếch này, trên màn hình điện thoại không ngừng hiện lên ‘666’(+). Đùa sao! Mấy cô gái khác gặp thứ này không thét lên, bị doạ đến sợ hãi. Phùng Thư Nhân như vậy lại dám cầm nó, cái này không ‘6’ thì ai ‘6’ đây?
(+) 666 là từ lóng trên mạng của dân TQ: có nghĩa là ‘Quá trâu bò".
“Gần đây có chỗ nuôi thứ này sao?” Cổ Dục không ầm ĩ lên như mấy tên khán giả kia, sau khi nghe được lời của Phùng Thư Nhân, Cổ Dục có chút nghi hoặc hỏi.
Nếu có trại chăn nuôi ếch Cỏ, tức là con này cũng có bán. Thứ này có hương vị không tệ, dù là hầm hay chiên, hoặc để kho cùng với khoai tây đều ngon cả. Nghĩ tới đây, hắn có chút không thể chịu được.
Ở đây không câu được cá, không bằng đi mua một ít thứ này ăn thử.
“Chắc là nó đến từ đầu nguồn con sông này. Cháu có nghe nói là thôn bên cạnh có nuôi thứ này, chú có thể đi xem.” Nghe được lời Cổ Dục, Phùng Thư Nhân cũng cười nói.
“Chú ơi! Để bọn cháu dẫn chú đi!” Khi Phùng Thư Nhân dứt lời, bốn đứa trẻ phía sau đều giơ tay lên, khuôn mặt đầy vui vẻ nói với Cổ Dục.
Mặc dù câu cá cũng vui, nhưng đối với đám trẻ thì lại hơi nhàm chán. Xung quanh đây bọn chúng cũng đã lật tung hết lên rồi, vừa đúng lúc cảm thấy hứng thú với ý định đi mua ếch Cỏ của Cổ Dục.
“Vậy được, đi thôi!” Nhìn cái cần câu vẫn không nhúc nhích, Cổ Dục cũng đành từ bỏ. Hắn vỗ tay một cái, rồi dẫn 4 đứa nhỏ đi dọc theo bờ sông lên đầu nguồn để đến thôn bên cạnh.
Ở đầu nguồn con sông cạnh thôn Cổ Gia chính là thôn Vĩnh Bình. Cái thôn này có từ thời Sơn Đông, do người Sơn Đông xây dựng. Lúc đầu họ có một chút xích mích với người thôn Cổ Gia vì tranh giành nguồn nước và ruộng đất. Nhưng về sau lại cùng nhau đoàn kết chống lại sự xâm lược của phát xít Nhật, tạo thành mối liên kết thâm sâu. Về sau khi nhà nước được thành lập, hai thôn xem như là một đại đội, cộng thêm nhiều nam nữ kết hôn với nhau giữa hai thôn, quan hệ cũng dần dần khăng khít.
Cổ Dục đi theo bốn đứa trẻ dọc theo bờ sông. Nói chuyện ầm ĩ cho nên cũng không nhàm chán. Đi khoảng hơn nửa giờ, bọn họ nhìn thấy phía xa xa có một nhánh sông chuyển hướng, đồng thời bị một ngọn núi chặn lại.
Lúc này đang có một người ở dưới sông, loay hoay sữa chữa lưới rào.
“Anh ơi, cho hỏi một chút. Nghe nói thôn mình có bán ếch Cỏ phải không nhỉ? Anh có thể chỉ đường cho tôi tới chỗ đó được không?” Đi tới gần người này, Cổ Dục mở miệng hỏi.
“Chú là người của thôn Cổ Gia ở cuối sông à? Muốn mua ếch Cỏ sao?” Nghe thấy lời Cổ Dục, người này cũng tạm thời dừng tay, tò mò hỏi lại.
“Đúng vậy! Tôi nghe nói ở đây có bán, nên muốn đến xem.”
“Nhìn chú hơi lạ mặt nhỉ! Ồ? Chú có phải là cái người đến từ thành phố? Cổ...... Cổ Dục?” Nhìn bộ dạng cười hớn hở của Cổ Dục, người này có chút nghi ngờ hỏi.
Nhưng khi nghe thấy lời của người này, Cổ Dục càng thêm nghi hoặc. Người của thôn Cổ Gia cũng chưa chắc biết hết về hắn, thôn Vĩnh Bình này làm thế nào biết được mình?
Thực ra hắn không ngờ, việc hắn tống Cổ Nhạc Thành vào tù hôm thanh minh, đã trở thành một đề tài bàn tán của người thôn Cổ Gia. Bởi vì hôm đó là ngày cúng bái tổ tiên, cho nên gần như toàn bộ cả thôn đều biết chuyện gì xảy ra. Không có gì để buôn chuyện, cho nên mấy bà tám của thôn Cổ Gia mới đem chuyện đó kể sang thôn bên cạnh.
Bây giờ chém gió không như trước kia, hoàn toàn có thể thông qua một cuộc điện thoại. Cho nên chuyện của Cổ Dục quả thực không phải là bí mật gì đối với vùng này.
Hầu như mọi người ở xung quanh đây đều biết, trong thôn Cổ Gia có một chàng thanh niên tốt nghiệp đại học, đẹp trai cao ráo hơn nữa lại có tài. Không biết nuôi con cá Hồng Long Đỏ Ớt gì đó mà tận 600 ngàn tệ một con. Sau đó còn bán thêm mấy con cá gì đó nữa, giá trị tận mấy trăm ngàn.
May mà bố mẹ Cổ Dục vẫn còn ở trên thành phố, chứ không thì mấy người đến thăm dò với ý định mai mối cho Cổ Dục sẽ bu kín trước cửa nhà hắn mất.
“Ặc! Anh biết tôi sao?” Nghi hoặc nhìn người này, Cổ Dục không che giấu mà nói.
“Đương nhiên! Trong phạm vi 10 dặm quanh đây, chú em rất có tiếng đấy. Chào chú! Anh tên là Đinh Quang chính là người nuôi Ếch cỏ kia.” Nghe thấy lời Cổ Dục, người này cũng cười rồi đưa tay ra, cũng hiếu kỳ đánh giá Cổ Dục một lược.
“Chào anh! Tôi là Cổ Dục.” Bắt tay với anh ta, Cổ Dục cũng cười nói.
“Đi thôi! Anh dẫn chú em vào xem.” Vẫy gọi Cổ Dục, Đinh Quang lập tức dẫn hắn vào trong chỗ bị hàng rào vây lại.
Nhưng vừa mới đi tới, Cổ Dục lập tức phát hiện ở trong núi này có rất nhiều chim. Thực ra cũng có thể nói là gà, vì mấy con này không bay được, ngược lại còn rất thích chạy trên mặt đất. Kích thước cũng không lớn nhưng cực kì nhanh nhẹn. Khi nhìn thấy những con này, hai mắt hắn lập tức sáng lên. Bởi vì hắn cũng nhận biết mấy con vật này.
Phải biết rằng, Cổ Dục là siêu đầu bếp. Chỉ cần là nguyên liệu nấu ăn thì không gì hắn không nhận ra. Cái này chẳng phải gì xa lạ, nó chính là chim đa đa. Cùng với mỡ ếch Cỏ, được bầu làm một trong bốn món đặc sản trân quý của vùng đông bắc.
Trên trời có thịt rồng, dưới đất có thịt lừa. Cái thịt rồng chính là ám chỉ thịt chim đa đa. Cổ Dục không ngờ rằng, mình đi mua ếch mà lại còn gặp nhiều thứ ngoài ý muốn như vậy!
Có nhiều loài Ếch Rừng ở trong nước. Nhưng nói đến loài này thì chính là nói đến 2 loại.
Một loại có tên khoa học là Ếch Rừng Trung Quốc, loại còn lại gọi là Ếch Rừng Hắc Long Giang.
Loại ếch này rất quý hiếm, nó thích ăn côn trùng. Vào mùa đông, nó sẽ ẩn dưới lớp băng ở đáy sông để ngủ đông, có thể kéo dài đến năm tháng. Sau khi xuân sang nó sẽ thức dậy, chính vì đặc tính này mà loài Ếch Rừng này cũng được gọi là Ếch Tuyết.
Mà nổi tiếng nhất là mỡ Ếch Tuyết và trứng Ếch Tuyết.
Thứ này cùng với chân gấu, đầu khỉ, chim đa đa được coi như bốn thứ quý giá của vùng Đông Bắc, có thể thấy được giá trị của nó cao như thế nào.
Loài ếch này vốn sinh trưởng ở vùng Đông Bắc. Cổ Dục còn nhớ rõ, khi hắn còn nhỏ, trên chợ có bán những thứ này. Hơn nữa còn rất rẻ, khắp nơi đều có. Cha con hắn thường xuyên mua về ăn, mỗi lần mua đều sẽ đưa cho hắn một con làm đồ chơi. Là một trong những món đồ chơi quan trọng của tuổi thơ Cổ Dục, đương nhiên số lượng ếch Cỏ chết trong tay hắn là không ít.
Nhưng vì mua bán tràn lan nên loài này từ từ biến mất.
Mấy năm gần đây, số lượng ếch Cỏ được bán trên thị trường rất ít, cũng vì là thứ này đặc biệt quý hiếm. Nhưng hai năm vừa rồi có chút tăng trưởng trở lại, không phải vì chúng sinh sản nhiều, mà là vì con người đã có thể nhân giống bắt đầu nuôi chúng.
“Nhìn kích thước con ếch này như vậy, chắc hẳn là xổng ra từ một trại chăn nuôi, nhưng lại không thể xác định nó đã ở ngoài tự nhiên đã bao lâu.” Nhẹ nhàng bóp vào con ếch Cỏ, Phùng Thư Nhân thì thầm.
Mà khi nhìn thấy Phùng Thư Nhân bóp con Ếch này, trên màn hình điện thoại không ngừng hiện lên ‘666’(+). Đùa sao! Mấy cô gái khác gặp thứ này không thét lên, bị doạ đến sợ hãi. Phùng Thư Nhân như vậy lại dám cầm nó, cái này không ‘6’ thì ai ‘6’ đây?
(+) 666 là từ lóng trên mạng của dân TQ: có nghĩa là ‘Quá trâu bò".
“Gần đây có chỗ nuôi thứ này sao?” Cổ Dục không ầm ĩ lên như mấy tên khán giả kia, sau khi nghe được lời của Phùng Thư Nhân, Cổ Dục có chút nghi hoặc hỏi.
Nếu có trại chăn nuôi ếch Cỏ, tức là con này cũng có bán. Thứ này có hương vị không tệ, dù là hầm hay chiên, hoặc để kho cùng với khoai tây đều ngon cả. Nghĩ tới đây, hắn có chút không thể chịu được.
Ở đây không câu được cá, không bằng đi mua một ít thứ này ăn thử.
“Chắc là nó đến từ đầu nguồn con sông này. Cháu có nghe nói là thôn bên cạnh có nuôi thứ này, chú có thể đi xem.” Nghe được lời Cổ Dục, Phùng Thư Nhân cũng cười nói.
“Chú ơi! Để bọn cháu dẫn chú đi!” Khi Phùng Thư Nhân dứt lời, bốn đứa trẻ phía sau đều giơ tay lên, khuôn mặt đầy vui vẻ nói với Cổ Dục.
Mặc dù câu cá cũng vui, nhưng đối với đám trẻ thì lại hơi nhàm chán. Xung quanh đây bọn chúng cũng đã lật tung hết lên rồi, vừa đúng lúc cảm thấy hứng thú với ý định đi mua ếch Cỏ của Cổ Dục.
“Vậy được, đi thôi!” Nhìn cái cần câu vẫn không nhúc nhích, Cổ Dục cũng đành từ bỏ. Hắn vỗ tay một cái, rồi dẫn 4 đứa nhỏ đi dọc theo bờ sông lên đầu nguồn để đến thôn bên cạnh.
Ở đầu nguồn con sông cạnh thôn Cổ Gia chính là thôn Vĩnh Bình. Cái thôn này có từ thời Sơn Đông, do người Sơn Đông xây dựng. Lúc đầu họ có một chút xích mích với người thôn Cổ Gia vì tranh giành nguồn nước và ruộng đất. Nhưng về sau lại cùng nhau đoàn kết chống lại sự xâm lược của phát xít Nhật, tạo thành mối liên kết thâm sâu. Về sau khi nhà nước được thành lập, hai thôn xem như là một đại đội, cộng thêm nhiều nam nữ kết hôn với nhau giữa hai thôn, quan hệ cũng dần dần khăng khít.
Cổ Dục đi theo bốn đứa trẻ dọc theo bờ sông. Nói chuyện ầm ĩ cho nên cũng không nhàm chán. Đi khoảng hơn nửa giờ, bọn họ nhìn thấy phía xa xa có một nhánh sông chuyển hướng, đồng thời bị một ngọn núi chặn lại.
Lúc này đang có một người ở dưới sông, loay hoay sữa chữa lưới rào.
“Anh ơi, cho hỏi một chút. Nghe nói thôn mình có bán ếch Cỏ phải không nhỉ? Anh có thể chỉ đường cho tôi tới chỗ đó được không?” Đi tới gần người này, Cổ Dục mở miệng hỏi.
“Chú là người của thôn Cổ Gia ở cuối sông à? Muốn mua ếch Cỏ sao?” Nghe thấy lời Cổ Dục, người này cũng tạm thời dừng tay, tò mò hỏi lại.
“Đúng vậy! Tôi nghe nói ở đây có bán, nên muốn đến xem.”
“Nhìn chú hơi lạ mặt nhỉ! Ồ? Chú có phải là cái người đến từ thành phố? Cổ...... Cổ Dục?” Nhìn bộ dạng cười hớn hở của Cổ Dục, người này có chút nghi ngờ hỏi.
Nhưng khi nghe thấy lời của người này, Cổ Dục càng thêm nghi hoặc. Người của thôn Cổ Gia cũng chưa chắc biết hết về hắn, thôn Vĩnh Bình này làm thế nào biết được mình?
Thực ra hắn không ngờ, việc hắn tống Cổ Nhạc Thành vào tù hôm thanh minh, đã trở thành một đề tài bàn tán của người thôn Cổ Gia. Bởi vì hôm đó là ngày cúng bái tổ tiên, cho nên gần như toàn bộ cả thôn đều biết chuyện gì xảy ra. Không có gì để buôn chuyện, cho nên mấy bà tám của thôn Cổ Gia mới đem chuyện đó kể sang thôn bên cạnh.
Bây giờ chém gió không như trước kia, hoàn toàn có thể thông qua một cuộc điện thoại. Cho nên chuyện của Cổ Dục quả thực không phải là bí mật gì đối với vùng này.
Hầu như mọi người ở xung quanh đây đều biết, trong thôn Cổ Gia có một chàng thanh niên tốt nghiệp đại học, đẹp trai cao ráo hơn nữa lại có tài. Không biết nuôi con cá Hồng Long Đỏ Ớt gì đó mà tận 600 ngàn tệ một con. Sau đó còn bán thêm mấy con cá gì đó nữa, giá trị tận mấy trăm ngàn.
May mà bố mẹ Cổ Dục vẫn còn ở trên thành phố, chứ không thì mấy người đến thăm dò với ý định mai mối cho Cổ Dục sẽ bu kín trước cửa nhà hắn mất.
“Ặc! Anh biết tôi sao?” Nghi hoặc nhìn người này, Cổ Dục không che giấu mà nói.
“Đương nhiên! Trong phạm vi 10 dặm quanh đây, chú em rất có tiếng đấy. Chào chú! Anh tên là Đinh Quang chính là người nuôi Ếch cỏ kia.” Nghe thấy lời Cổ Dục, người này cũng cười rồi đưa tay ra, cũng hiếu kỳ đánh giá Cổ Dục một lược.
“Chào anh! Tôi là Cổ Dục.” Bắt tay với anh ta, Cổ Dục cũng cười nói.
“Đi thôi! Anh dẫn chú em vào xem.” Vẫy gọi Cổ Dục, Đinh Quang lập tức dẫn hắn vào trong chỗ bị hàng rào vây lại.
Nhưng vừa mới đi tới, Cổ Dục lập tức phát hiện ở trong núi này có rất nhiều chim. Thực ra cũng có thể nói là gà, vì mấy con này không bay được, ngược lại còn rất thích chạy trên mặt đất. Kích thước cũng không lớn nhưng cực kì nhanh nhẹn. Khi nhìn thấy những con này, hai mắt hắn lập tức sáng lên. Bởi vì hắn cũng nhận biết mấy con vật này.
Phải biết rằng, Cổ Dục là siêu đầu bếp. Chỉ cần là nguyên liệu nấu ăn thì không gì hắn không nhận ra. Cái này chẳng phải gì xa lạ, nó chính là chim đa đa. Cùng với mỡ ếch Cỏ, được bầu làm một trong bốn món đặc sản trân quý của vùng đông bắc.
Trên trời có thịt rồng, dưới đất có thịt lừa. Cái thịt rồng chính là ám chỉ thịt chim đa đa. Cổ Dục không ngờ rằng, mình đi mua ếch mà lại còn gặp nhiều thứ ngoài ý muốn như vậy!