Mục lục
Bắt đầu từ một cái giếng biến dị (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 423: Trật chân

Không thể không nói, anh chàng này sức tưởng tượng thật đúng là quá phong phú. Có lẽ vừa nhìn thấy Tống Mính lần đầu tiên thì ngay cả tên của con hắn cũng đã nghĩ tới rồi, vậy mà dáng vẻ vẫn còn giả vờ bình tĩnh.

“Ừm! Vậy anh giao bóng trước đi!” Khi bước tới sân, bộ dáng người này vẫn đang giả vờ bình tĩnh, sau đó cầm một quả bóng ném cho Cổ Dục rồi mở miệng nói.

"Vậy bắt đầu đi!” Sau khi cử động vai của mình một chút Cổ Dục cũng đi lại vị trí của mình. Hắn cầm banh lên nhẹ nhàng xoa một cái sau đó dùng sức đánh quả bóng đi.

Động tác này gọi là cú phát bóng xoáy, trong anime cú phát bóng xoáy kỳ thực là xuất phát từ động tác này mà ra. Đặc điểm của động tác phát bóng này là bóng sau khi rơi xuống đất sẽ nảy lên rất cao cộng thêm sức mạnh của Cổ Dục kết quả lực của quả bóng kia dĩ nhiên sẽ rất khủng bố.

“Bang!” Cơ hồ anh chàng kia còn chưa phản ứng thì quả bóng tennis đã đập trúng mặt đất sau đó với tốc độ cực nhanh suýt nữa đập vào mặt gã ta rồi rơi xuống hàng rào xung quanh. Khi nhìn thấy một màn này thì không chỉ gã này mà ngay cả những người đang xem náo nhiệt ở bên cạnh cũng đều há hốc mồm ngạc nhiên, đây là cái quái gì vậy chứ?

“Khục, tôi chưa chuẩn bị kỹ càng, lại nào.” Ngại ngùng ho một tiếng sau đó hít một hơi rồi nhìn về phía Cổ Dục nói.

“Được thôi.” Nghe lời nói của gã ta, Cổ Dục cũng cầm lấy quả bóng tennis thứ hai ra. Sau đó lại xoa một cái rồi dùng lực đánh bóng một cái.

"Bang!” lại một tiếng vang giòn giã, có vẻ lần này còn nhanh hơn so với lần trước. Mặc dù người này đã chuẩn bị tâm lý xong rồi nhưng khi gã ta nhìn thấy quả bóng bay nhanh về phía mặt của mình, gã ta vô cùng kinh hãi. Tiếp đó vội vàng cầm vợt cản lại, tuy nhiên khi vợt của gã ta vừa chặn quả bóng tennis thì ngay lập tức gã cảm nhận được một lực rất mạnh truyền vào tay của mình.

Tay phải cầm vợt của gã ta hoàn toàn không chịu nổi lực vừa rồi của quả bóng mà Cổ Dục đánh ra, vì vậy ngay lập tức vợt trong tay gã rớt xuống đất, lúc này gã cũng ngồi bệt xuống sân.

“Anh không sao chứ!” Nhìn vẻ mặt hoảng sợ của gã này thì lúc này Cổ Dục cũng tiến lại gần sau đó cười hỏi. Tuy khuôn mặt của gã đang cười nhưng lúc này tình thần của gã lại đang rất khủng hoảng và khiếp sợ. Lúc này gã mới hiểu rõ ràng nguyên nhân vì sao lúc nãy Cổ Dục chơi bóng lại tệ như vậy.

Không ngờ là ban đầu cái tên này chỉ là muốn chơi đùa một chút cho vui vẻ mà thôi.

Ài, nếu như cô gái tên Tống Mính này cũng là bạn gái của mình, chắc chắn là mình cũng sẽ giả vờ chơi đùa như vậy. Thế mà mình cứ tưởng đối phương là không biết đánh tennis, thật sự quá mất mặt rồi.

"Ha ha, không có, không có việc gì, tôi vẫn nên về sân của mình đánh thôi, tôi không quấy rầy hai người nữa.” Gã ta miễn cưỡng nở một nụ cười. Vốn dĩ là gã muốn tới làm Cổ Dục mất mặt không ngờ tới người mất mặt lại chính là mình. Sau đó gã nhặt vợt tennis của mình lên sau đó mang theo khuôn mặt u ám rời khỏi sân bóng của Cổ Dục.

Mà sau khi gã ta rời đi thì Tống Mính cũng đi tới, sau đó tò mò nhìn Cổ Dục.

“Anh… Mới vừa rồi là đang nhường em à?” Mắt của Tống Mính nhìn thẳng Cổ Dục rồi nghiêng đầu hỏi hắn.

Cô gái Tống Mính này có rất nhiều điểm tốt. Đầu tiên là xinh đẹp, dáng người chuẩn, chiều cao cũng không thấp, tất cả đây đều là những thứ thể hiện bên ngoài. Thứ hai chính là học thức cao và rất thông minh. Đôi mắt của cô ấy dường như có thể nhìn thấu lòng người. Có thể nói là cô ấy không có bất cứ khuyết điểm gì.

Nếu như nhất định phải nói khuyết điểm thì đó chính là khát vọng chiến thắng của cô ấy có phần quá mạnh mẽ.

Cô ấy chưa bao giờ cho rằng tại môn thể thao này cô ấy sẽ thua bởi người khác, cho dù đó có là Cổ Dục thì cũng là vậy. Về nghệ thuật có thể cô ấy không thể so được với những người khác nhưng đối với tennis thì cô vẫn có lòng tin, phải biết rằng trước đó cô đã được huấn luyện chuyên nghiệp về môn thể thao này.

Cho nên khi nhìn thấy Cổ Dục vừa mới đổi đối thủ thì lập tức đại sát tứ phương. Lúc này ham muốn thắng thua của cô ấy lại bắt đầu bùng cháy.

“Không có! Em suy nghĩ quá nhiều rồi đó, là do gã ta quá cùi bắp thôi.” Hắn thản nhiên xua tay, lời của Cổ Dục thực sự là đang nói thật, vừa rồi đúng là trình độ của hắn không tốt, nhưng bây giờ không phải đã khôi phục lại rồi sao.

"Vậy chúng ta bắt đầu lại nào. Tuy nhiên lần này anh phải dùng toàn lực để đánh với em.” Nhìn Cổ Dục một cái, sau đó Tống Mính cũng nghiêm túc nói rồi đi ra phần sân bên kia của mình.

Nhìn thấy hành động của Tống Mính. Lúc này Cổ Dục cũng nhún vai sau đó chuẩn bị nhận banh.

Hắn tất nhiên là không thể nào dùng toàn lực đánh cùng Tống Mính rồi, tuy nhiên hắn có thể thể hiện một chút thực lực của mình.

Thời gian tiếp theo chính là Cổ Dục dành cho Tống Mính.

Hắn không thể dùng toàn lực đánh trực diện vì vậy hắn cũng chỉ có thể đánh bóng chéo sân mà thôi. Càng đánh hắn càng cảm thấy dễ dàng chỉ có Tống Mính là càng lúc càng cảm thấy mệt mỏi.

Mọi người cũng biết đó, có rất nhiều bệnh tật được sinh ra do mệt mỏi quá độ mà ra. Cũng giống như Tống Mính bây giờ vậy, nửa giờ trước còn có thể chống đỡ, nhưng mà nửa giờ sau thì cô lại không thể chịu nổi nữa. Trong một lần nhảy lên để đỡ bóng, sau khi chân cô tiếp đất thì cảm thấy chân mình mềm nhũn, rồi lập tức ngã bệt ngồi trên mặt đất.

Nhìn thấy động tác của cô ấy, lúc này Cổ Dục cũng sợ hết hồn sau đó lập tức chạy tới ngay bên cạnh.

“Trật chân sao?” Nhìn thấy cô đang ngồi dưới đất che lấy mắt cá chân của mình. Cổ Dục có chút ngại ngùng nói, xem ra vẫn dùng lực quá lớn rồi....

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK