“Cực phẩm, cực phẩm Huyết Long đỏ ớt, đúng là cực phẩm rồi...” Nhìn thấy Huyết Long ở bên trong bể cá, Khổng Hạo Văn trong miệng nhỏ giọng lẩm bẩm, hai mắt thì phát ra vô số tia sáng.
Xem hình dáng của con cá, cặp mắt, vảy, màu sắc, cái đuôi, sợi râu thế này đúng là cực phẩm. Nhìn xem con cá Rồng này, Khổng Hạo Văn trong lòng vô cùng kích động.
Qua một hồi lâu, hắn mới đứng thẳng dậy, trong ánh mắt tràn đầy vẻ bối rối. Nhịn nửa ngày, hắn mới đưa ra đưa ra đề xuất: “Cá này... tôi muốn mua hai con, Ừm... 600 ngàn một con, được chứ?”
“Ực ực, bao nhiêu?” Nghe được lời nói này của Khổng Hạo Văn, Cổ Dục đang đứng bên cạnh uống nước suýt chút thì phun ra ngoài. Xem ra, hắn đã quá coi thường giá tiền của Huyết Long.
Bởi vì, hắn tra được ở trên mạng chỗ nào đó, họ nói Huyết Long đỏ ớt cũng chỉ là hơn 30 ngàn thôi. Lúc hắn nhìn thấy cái giá trên trời này, hắn còn nghĩ người nào đó có bị bệnh mới mua nó.
Nhưng hiện tại thì hắn mới biết, bản thân vẫn còn quá ngây thơ rồi, 30 ngàn sao? Khổng Hạo Văn ra giá một cái đã là 600 ngàn, hơn nữa chỉ là một con thôi đó! Được lắm, hai con cá này có thể làm cho tiền trong túi hắn tăng lên gấp đôi!
“Ài! Tôi cũng biết cái giá này cũng không phải quá cao, nhưng trên người tôi đúng là không có quá nhiều tiền. Nếu như cậu có thể đem nó đến phòng đấu giá, con cá này tôi đoán có thể bán được tầm 750 ngàn, hai con có thể thu về 1 triệu rưỡi là đều tất nhiên. Nhưng mà còn phải nộp thuế các loại, tính ra... cũng được 1 triệu 3... “ Nghe được lời nói của Cổ Dục, Khổng Hạo Văn ở một bên thở dài một hơi. Trên người hắn thật sự tiền tiêu vặt không đủ rồi.
“Khục khục, không sao! Bạn bè kết giao với nhau mà! Hai con Huyết Long này cộng với con cá Đù Vàng kia, tất cả để cho ông 1 triệu 5 đó.” Nhìn thấy vẻ mặt ủ rủ của Khổng Hạo Văn, Cổ Dục cố nén lại kích động trong lòng, tiếp đó hắn nhẹ nhàng nói.
“Người anh em! Cái này tôi chắc chắn nhận, sau này gặp chuyện gì cần giúp đỡ cứ nói, tôi sẽ không từ chối!” Mà khi nghe được cái báo giá này của Cổ Dục, Khổng Hạo Văn lập tức kéo tay Cổ Dục một cái vui vẻ nói. Trong lòng hắn lúc này nghĩ, Cổ Dục quả thực đang bán rẻ cho hắn. Không cần biết giảm được bao nhiêu tiền, nhưng ở trong mắt hắn thì đây chính là một cái giá hợp lý.
Cảm nhận được vẻ kích động của Khổng Hạo Văn, Cổ Dục không khỏi buồn cười. Mà khi hắn một lần nữa nhìn về phía mấy con cá Rồng kia, làm gì còn thấy cá rồng nữa, cái này rõ ràng chính là kim cương biết bơi!
Đúng vậy! Đây đã không phải là cục vàng nữa rồi, mà là cục kim cương. Vàng cũng không có đáng tiền như thế này.
“Trước Thanh Minh hai ngày tôi sẽ đến lấy, trước tiên chuyển tiền cho cậu đã.” Hiện tại, kích động trong lòng đã trôi qua, Khổng Hạo Văn lập tức lấy ra điện thoại. Trong lòng hắn thấy việc này phải nhanh chóng quyết định, tuyệt đối không được để người khác cướp mất.
Tài khoản của Cổ Dục hôm qua hắn đã lấy từ chỗ Hứa Cẩm, bởi vì hắn cảm giác việc buôn bán hôm nay sẽ thành công, cho nên đã chuẩn bị sẵn.
Không đến một phút, Cổ Dục lấy điện thoại di động ra xem xét. Tốt lắm! Số dư trong tài khoản từ 1 triệu 2, đã biến thành hơn 2 triệu 4. Ài! thời gian này kiếm tiền quá nhanh, nhiều tiền thế này làm sao xài hết đây? Đương nhiên, hiện tại hắn chính là muốn gợi đòn, đắc chí một chút mà thôi.
Nhưng mà hắn biết, chỉ cần lợi dụng cái giếng ở sân sau thật tốt, tiền của hắn chỉ có thể càng ngày càng nhiều, càng ngày càng tăng.... Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu như lươn có thể sinh sôi được trong nước giếng, vậy thì những con cá Huyết Long này cũng có thể sinh sôi hay không.
Tất nhiên, bây giờ loại ý nghĩ này vẫn chỉ là ý nghĩ, phải đợi sau này rồi lại nói tiếp.
“Người anh em! Rất cám ơn cậu, tôi phải lập tức trở về đặt làm bể cá đây, cảm ơn nhé!” Khi nhìn thấy Cổ Dục đã nhận được tiền, Khổng Hạo Văn cũng kiềm chế không được. Hắn muốn lập tức trở vể đặt trước bể cá, nhưng mà Cổ Dục lại ngăn cản hắn.
Nói thế nào vị này cũng là thần tài của hắn, giúp tài sản của hắn tăng lên gấp đôi. Cho nên làm gì cũng phải mời đối phương ăn một bữa cơm rồi nói sau.
“Trước tiên đừng có gấp như vậy! Hiện tại cũng đã gần giữa trưa, ăn cơm xong rồi đi!”
“Ăn... những thứ này sao?” Nghe được lời nói của Cổ Dục, quả nhiên Khổng Hạo Văn liền dừng bước chân. Đôi mắt hắn quét qua bên trong phòng, nhìn xem những thứ hải sản tôm cá tươi sống đang bơi lội, hắn nuốt nước miếng một cái rồi nói.
“Ừm! Ăn những thứ này.” Thuận theo ánh mắt của hắn Cổ Dục cũng quét một vòng, hắn cũng đang suy nghĩ muốn ăn cái gì mới tốt đây.
“Ừng ực, nếu không thì buổi tối được không? Tôi đi đón đầu bếp tới?” Kìm nén đống nước bọt đang trực trào trong miệng, Khổng Hạo Văn bối rối nói.
Hắn đương nhiên muốn ăn, nhưng lại sợ Cổ Dục làm hư nguyên liệu cho nên thật sự có chút lo lắng.
“Yên tâm đi! Tài nghệ nấu ăn của tôi không phải những đầu bếp kia có thể so sánh được.” Nhìn dáng vẻ của hắn, Cổ Dục không khỏi có chút buồn cười lắc đầu. Tiếp đó trực tiếp từ trong bể cá vớt ra một con bào ngư, rồi lại mò một con tôm hùm Úc. Sau đó dẫn Khổng Hạo Văn đi xuống lầu vào phòng bếp.
Khi Khổng Hạo Văn nhìn thấy những thứ bày trí đầy đủ trong phòng bếp, còn có bộ dao giá trị mấy chục ngàn tệ khiến cặp mắt của hắn không khỏi sáng lên. Bởi vì từ những thứ này có thể nhìn ra được, tay nghề của Cổ Dục chắc chắn sẽ không tệ. Mà một mình Cổ Dục ở đây lại chuẩn bị nhiều đồ như thế, vậy thì có thể đoán ra Cổ Dục rất có thể cũng là một tên ăn hàng.
Hai tên ăn hàng gặp nhau, thế nào cũng có rất nhiều đề tài chung để nói chuyện.
“Tiểu Cổ, cậu cũng thích ăn hàng sao?”
“Làm sao có thể nói là cũng thích? Phải nói là rất thích.....”
Cổ Dục nói xong, hai người nhìn nhau nở nụ cười, tiếp đó Cổ Dục lập tức xử lý thật nhanh những nguyên liệu nấu ăn này. Tôm hùm hắn chuẩn bị hai món, một nửa thì hấp còn một nửa thì luộc chấm muối tiêu. Bào ngư thì hắn chuẩn bị làm thành món bào ngư nấu với rượu.
Cái cách làm này, tại rất nhiều nhà hàng Nhật đều có. Bởi vì cách làm khá là phiền toái, cho nên nếu như muốn tìm hiểu cách làm thì xin mời đi ra nước ngoài.
Khi Khổng Hạo Văn nhìn thấy Cổ Dục thuần thục xử lý những nguyên liệu nấu ăn này, hắn cuối cùng cũng trút bỏ được sự lo lắng trong lòng. Sau đó ngồi ở cửa phòng bếp, miệng chảy nước bọt, mắt thì chăm chú quan sát động tác của Cổ Dục.
Chỉ một lát sau, khoảng 12 giờ 30 trưa thì Cổ Dục cũng đã làm xong cơm trưa. Ngoại trừ hai món tôm hùm và bào ngư nấu rượu, hắn còn làm thêm ba món đồ nhắm. Gồm một món thịt băm viên, một món đậu phụ khô kho tiêu phong cách Đông Bắc, còn có một món rau trộn, đây đều là các món ăn thông thường. Khi những món ăn này được bày lên bàn, Khổng Hạo Văn liền lập tức chịu không nổi.
“Người anh em! Tôi sẽ không khách khí đâu nhé!” Cầm đũa lên, Khổng Hạo Văn trước tiên gắp một miếng bào ngư, tiếp đó cười với Cổ Dục khen hắn làm món này rất tốt. Khi hắn đưa miếng bào ngư này vào miệng, trong nháy mắt cả người như ngây ra. Hiện tại, hắn không chỉ thấy được biển cả, mà còn chứng kiến cả cái núi tuyết Phú Sĩ nổi tiếng của đảo quốc kia, cái loại cảm giác này không ngừng kí©ɧ ŧɧí©ɧ tuyến yên của hắn. Thức ăn ngon như thế này, đúng là chỉ có thể gặp được ở trên trời, nhân gian làm sao có thể được nếm qua?
Đột nhiên, hắn cảm giác mình trước đây quen biết những tên đầu bếp kia. Bọn hắn hò hét là đầu bếp cao cấp, nhưng cũng chỉ là đồ rác rưởi. Cái người trẻ tuổi đang ngồi trước mặt hắn đây, mới là đầu bếp chân chính.
Khổng Hạo Văn đúng là rất muốn kết thân với Cổ Dục, hắn kết giao bạn bè cũng có phân chia. Nhưng mà, trong lòng hắn lúc này đối với Cổ Dục từ người bạn thân cấp hai, lập tức thăng lên cấp bậc số 1. Thậm chí còn là độc nhất, người bạn này hắn phải kết thân bằng được!
Xem hình dáng của con cá, cặp mắt, vảy, màu sắc, cái đuôi, sợi râu thế này đúng là cực phẩm. Nhìn xem con cá Rồng này, Khổng Hạo Văn trong lòng vô cùng kích động.
Qua một hồi lâu, hắn mới đứng thẳng dậy, trong ánh mắt tràn đầy vẻ bối rối. Nhịn nửa ngày, hắn mới đưa ra đưa ra đề xuất: “Cá này... tôi muốn mua hai con, Ừm... 600 ngàn một con, được chứ?”
“Ực ực, bao nhiêu?” Nghe được lời nói này của Khổng Hạo Văn, Cổ Dục đang đứng bên cạnh uống nước suýt chút thì phun ra ngoài. Xem ra, hắn đã quá coi thường giá tiền của Huyết Long.
Bởi vì, hắn tra được ở trên mạng chỗ nào đó, họ nói Huyết Long đỏ ớt cũng chỉ là hơn 30 ngàn thôi. Lúc hắn nhìn thấy cái giá trên trời này, hắn còn nghĩ người nào đó có bị bệnh mới mua nó.
Nhưng hiện tại thì hắn mới biết, bản thân vẫn còn quá ngây thơ rồi, 30 ngàn sao? Khổng Hạo Văn ra giá một cái đã là 600 ngàn, hơn nữa chỉ là một con thôi đó! Được lắm, hai con cá này có thể làm cho tiền trong túi hắn tăng lên gấp đôi!
“Ài! Tôi cũng biết cái giá này cũng không phải quá cao, nhưng trên người tôi đúng là không có quá nhiều tiền. Nếu như cậu có thể đem nó đến phòng đấu giá, con cá này tôi đoán có thể bán được tầm 750 ngàn, hai con có thể thu về 1 triệu rưỡi là đều tất nhiên. Nhưng mà còn phải nộp thuế các loại, tính ra... cũng được 1 triệu 3... “ Nghe được lời nói của Cổ Dục, Khổng Hạo Văn ở một bên thở dài một hơi. Trên người hắn thật sự tiền tiêu vặt không đủ rồi.
“Khục khục, không sao! Bạn bè kết giao với nhau mà! Hai con Huyết Long này cộng với con cá Đù Vàng kia, tất cả để cho ông 1 triệu 5 đó.” Nhìn thấy vẻ mặt ủ rủ của Khổng Hạo Văn, Cổ Dục cố nén lại kích động trong lòng, tiếp đó hắn nhẹ nhàng nói.
“Người anh em! Cái này tôi chắc chắn nhận, sau này gặp chuyện gì cần giúp đỡ cứ nói, tôi sẽ không từ chối!” Mà khi nghe được cái báo giá này của Cổ Dục, Khổng Hạo Văn lập tức kéo tay Cổ Dục một cái vui vẻ nói. Trong lòng hắn lúc này nghĩ, Cổ Dục quả thực đang bán rẻ cho hắn. Không cần biết giảm được bao nhiêu tiền, nhưng ở trong mắt hắn thì đây chính là một cái giá hợp lý.
Cảm nhận được vẻ kích động của Khổng Hạo Văn, Cổ Dục không khỏi buồn cười. Mà khi hắn một lần nữa nhìn về phía mấy con cá Rồng kia, làm gì còn thấy cá rồng nữa, cái này rõ ràng chính là kim cương biết bơi!
Đúng vậy! Đây đã không phải là cục vàng nữa rồi, mà là cục kim cương. Vàng cũng không có đáng tiền như thế này.
“Trước Thanh Minh hai ngày tôi sẽ đến lấy, trước tiên chuyển tiền cho cậu đã.” Hiện tại, kích động trong lòng đã trôi qua, Khổng Hạo Văn lập tức lấy ra điện thoại. Trong lòng hắn thấy việc này phải nhanh chóng quyết định, tuyệt đối không được để người khác cướp mất.
Tài khoản của Cổ Dục hôm qua hắn đã lấy từ chỗ Hứa Cẩm, bởi vì hắn cảm giác việc buôn bán hôm nay sẽ thành công, cho nên đã chuẩn bị sẵn.
Không đến một phút, Cổ Dục lấy điện thoại di động ra xem xét. Tốt lắm! Số dư trong tài khoản từ 1 triệu 2, đã biến thành hơn 2 triệu 4. Ài! thời gian này kiếm tiền quá nhanh, nhiều tiền thế này làm sao xài hết đây? Đương nhiên, hiện tại hắn chính là muốn gợi đòn, đắc chí một chút mà thôi.
Nhưng mà hắn biết, chỉ cần lợi dụng cái giếng ở sân sau thật tốt, tiền của hắn chỉ có thể càng ngày càng nhiều, càng ngày càng tăng.... Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu như lươn có thể sinh sôi được trong nước giếng, vậy thì những con cá Huyết Long này cũng có thể sinh sôi hay không.
Tất nhiên, bây giờ loại ý nghĩ này vẫn chỉ là ý nghĩ, phải đợi sau này rồi lại nói tiếp.
“Người anh em! Rất cám ơn cậu, tôi phải lập tức trở về đặt làm bể cá đây, cảm ơn nhé!” Khi nhìn thấy Cổ Dục đã nhận được tiền, Khổng Hạo Văn cũng kiềm chế không được. Hắn muốn lập tức trở vể đặt trước bể cá, nhưng mà Cổ Dục lại ngăn cản hắn.
Nói thế nào vị này cũng là thần tài của hắn, giúp tài sản của hắn tăng lên gấp đôi. Cho nên làm gì cũng phải mời đối phương ăn một bữa cơm rồi nói sau.
“Trước tiên đừng có gấp như vậy! Hiện tại cũng đã gần giữa trưa, ăn cơm xong rồi đi!”
“Ăn... những thứ này sao?” Nghe được lời nói của Cổ Dục, quả nhiên Khổng Hạo Văn liền dừng bước chân. Đôi mắt hắn quét qua bên trong phòng, nhìn xem những thứ hải sản tôm cá tươi sống đang bơi lội, hắn nuốt nước miếng một cái rồi nói.
“Ừm! Ăn những thứ này.” Thuận theo ánh mắt của hắn Cổ Dục cũng quét một vòng, hắn cũng đang suy nghĩ muốn ăn cái gì mới tốt đây.
“Ừng ực, nếu không thì buổi tối được không? Tôi đi đón đầu bếp tới?” Kìm nén đống nước bọt đang trực trào trong miệng, Khổng Hạo Văn bối rối nói.
Hắn đương nhiên muốn ăn, nhưng lại sợ Cổ Dục làm hư nguyên liệu cho nên thật sự có chút lo lắng.
“Yên tâm đi! Tài nghệ nấu ăn của tôi không phải những đầu bếp kia có thể so sánh được.” Nhìn dáng vẻ của hắn, Cổ Dục không khỏi có chút buồn cười lắc đầu. Tiếp đó trực tiếp từ trong bể cá vớt ra một con bào ngư, rồi lại mò một con tôm hùm Úc. Sau đó dẫn Khổng Hạo Văn đi xuống lầu vào phòng bếp.
Khi Khổng Hạo Văn nhìn thấy những thứ bày trí đầy đủ trong phòng bếp, còn có bộ dao giá trị mấy chục ngàn tệ khiến cặp mắt của hắn không khỏi sáng lên. Bởi vì từ những thứ này có thể nhìn ra được, tay nghề của Cổ Dục chắc chắn sẽ không tệ. Mà một mình Cổ Dục ở đây lại chuẩn bị nhiều đồ như thế, vậy thì có thể đoán ra Cổ Dục rất có thể cũng là một tên ăn hàng.
Hai tên ăn hàng gặp nhau, thế nào cũng có rất nhiều đề tài chung để nói chuyện.
“Tiểu Cổ, cậu cũng thích ăn hàng sao?”
“Làm sao có thể nói là cũng thích? Phải nói là rất thích.....”
Cổ Dục nói xong, hai người nhìn nhau nở nụ cười, tiếp đó Cổ Dục lập tức xử lý thật nhanh những nguyên liệu nấu ăn này. Tôm hùm hắn chuẩn bị hai món, một nửa thì hấp còn một nửa thì luộc chấm muối tiêu. Bào ngư thì hắn chuẩn bị làm thành món bào ngư nấu với rượu.
Cái cách làm này, tại rất nhiều nhà hàng Nhật đều có. Bởi vì cách làm khá là phiền toái, cho nên nếu như muốn tìm hiểu cách làm thì xin mời đi ra nước ngoài.
Khi Khổng Hạo Văn nhìn thấy Cổ Dục thuần thục xử lý những nguyên liệu nấu ăn này, hắn cuối cùng cũng trút bỏ được sự lo lắng trong lòng. Sau đó ngồi ở cửa phòng bếp, miệng chảy nước bọt, mắt thì chăm chú quan sát động tác của Cổ Dục.
Chỉ một lát sau, khoảng 12 giờ 30 trưa thì Cổ Dục cũng đã làm xong cơm trưa. Ngoại trừ hai món tôm hùm và bào ngư nấu rượu, hắn còn làm thêm ba món đồ nhắm. Gồm một món thịt băm viên, một món đậu phụ khô kho tiêu phong cách Đông Bắc, còn có một món rau trộn, đây đều là các món ăn thông thường. Khi những món ăn này được bày lên bàn, Khổng Hạo Văn liền lập tức chịu không nổi.
“Người anh em! Tôi sẽ không khách khí đâu nhé!” Cầm đũa lên, Khổng Hạo Văn trước tiên gắp một miếng bào ngư, tiếp đó cười với Cổ Dục khen hắn làm món này rất tốt. Khi hắn đưa miếng bào ngư này vào miệng, trong nháy mắt cả người như ngây ra. Hiện tại, hắn không chỉ thấy được biển cả, mà còn chứng kiến cả cái núi tuyết Phú Sĩ nổi tiếng của đảo quốc kia, cái loại cảm giác này không ngừng kí©ɧ ŧɧí©ɧ tuyến yên của hắn. Thức ăn ngon như thế này, đúng là chỉ có thể gặp được ở trên trời, nhân gian làm sao có thể được nếm qua?
Đột nhiên, hắn cảm giác mình trước đây quen biết những tên đầu bếp kia. Bọn hắn hò hét là đầu bếp cao cấp, nhưng cũng chỉ là đồ rác rưởi. Cái người trẻ tuổi đang ngồi trước mặt hắn đây, mới là đầu bếp chân chính.
Khổng Hạo Văn đúng là rất muốn kết thân với Cổ Dục, hắn kết giao bạn bè cũng có phân chia. Nhưng mà, trong lòng hắn lúc này đối với Cổ Dục từ người bạn thân cấp hai, lập tức thăng lên cấp bậc số 1. Thậm chí còn là độc nhất, người bạn này hắn phải kết thân bằng được!