Mục lục
Bắt đầu từ một cái giếng biến dị (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 391: Càng ngày càng rõ

Bây giờ đừng nói là mua nhà tại Cáp Nhĩ Tân, cho dù hắn có mua căn hộ lớn ở cạnh sông Thượng Hải, mua Tứ Hợp Viện ở Thủ Đô. Hay mua một căn hộ gần biển ở Thẩm Quyến, thì số dư trong tài khoản của hắn vẫn đủ. Hắn không phải là đệ nhất phú hào nhưng nếu so vốn lưu động thì hắn có thể xem như là một nhân vật có số má.

Quan trọng nhất chính là, hắn chỉ mới thu được cái giếng biến dị này chẳng bao lâu, tính ra cũng chưa đến bốn tháng. Vậy mà hắn đã kiếm được một khối tài sản lớn như vậy, nếu là trải qua thêm bốn năm hoặc mười bốn năm nữa thì sao?

Việc trở thành người giàu nhất thế giới là điều hoàn toàn có thể xảy ra!

Vì vậy hắn không vội vàng chút nào, bây giờ cũng không có gì khiến hắn dùng đến tiền.

Hai ngày sau, khi mái nhà đã được sửa và hệ thống sưởi sàn trong sân được lắp đặt, nhà của Cổ Dục đã hoàn toàn mang một dáng vẻ mới.

Nghĩ đến vài tháng nữa mùa đông sẽ đến, nhà người khác thì trong sân đầy tuyết, mà nhà hắn lại có thể ngắm cây cảnh ngay trong sân, suy nghĩ một chút thì đã thấy thích thú rồi.

Còn Lâm Lôi, Lý Vân Vân, Phùng Thư Nhân, Cổ Tú Tú và Lưu Phi Phi đương nhiên rất vui vẻ, bao gồm cả những con vật trong nhà Cổ Dục, kỳ thực chúng cũng rất vui mừng.

Trong số những con vật này, ngoại trừ Thương lão sư một mực bị chăn nuôi, thì những con thú con mới tới như Ngu Ngơ, Ngốc Ngốc, Khờ Nhất, Khờ Nhị đều đã từng ở bên ngoài trải qua mùa động lạnh giá.

Chúng hiểu rõ hơn hết mùa đông khốn khổ như thế nào. Không chỉ lạnh giá mà còn rất khó để săn mồi, đặc biệt là đối với một loài chim ăn thịt to lớn như Vua Bầu Trời. Bọn chúng phải tiêu hao năng lượng vô cùng nhiều cho việc đi săn, nếu như bắt được con mồi không đủ lớn, không béo mập thì không thể bù đắp được năng lượng của một lần đi săn. Huống chi chưa kể còn có những lần đi săn không thành công.

Số lần không thành công lớn hơn rất nhiều so với số lần thành công, cho nên đa phần các loài động vật đều không thích mùa đông. Nhưng năm nay thì khác, với cái nhà kính này, có lẽ đây là năm trải qua mùa đông mà chúng thoải mái nhất.

Ngay cả ánh mắt của Tiêu hoàng hậu và Trưởng công chúa lúc này cũng đã dịu đi. Đương nhiên, chủ yếu là vì mấy ngày nay bọn chúng uống nước giếng của Cổ Dục, bọn chúng trở nên thông minh hơn, tự nhiên hiểu được cái gì là sẽ có lợi cho bản thân.

Con thú dù có thông minh đến đâu cũng không phải là người. Cho dù là người thì cũng tồn tại cảnh chồng, cha bị giết. Tiếp đó, cũng chỉ đành sống nương nhờ kẻ thù. Huống chi đây chỉ là hai con sói, mạnh được yếu thua, luật rừng đã được khắc sâu vào trong cơ thể của chúng.

Cho nên mấy ngày nay, bọn chúng cũng có chút dấu hiệu quy thuận, nhưng đối với Cổ Dục mà nói, có nên tin bọn chúng hay không lại là chuyện khác ...

...

"Thật thoải mái ..." Phùng Thư Nhân nằm ở trên ghế tựa của Cổ Dục liếc mắt nhìn ánh mặt trời vừa duỗi eo nói.

“Lười chảy nước rồi kìa! Mau đứng lên hoạt động đi, nhanh đi quét sân!” Phùng Thư Nhân chưa thoải mái được bao lâu thì Lâm Lôi đã cầm cây chổi đi tới đưa cho cô nhóc.

"A..." Nghe mẹ nhỏ nói như vậy, Phùng Thư Nhân không khỏi bĩu môi rồi cầm chổi đứng lên đi đến phía dưới cây xuân bắt đầu quét lá, mặc dù lá rụng không nhiều nhưng mỗi ngày cũng cần có người đến quét dọn.

Những ngày qua, tình cảm của Phùng Thư Nhân dành cho Cổ Dục ngày càng sâu đậm, cô dường như ngày càng trở nên 'ỷ lại' hơn. Tất nhiên, sự “ỷ lại” này phải được để trong dấu ngoặc kép. Trước đây sau khi phát trực tiếp xong, cô còn muốn chạy đi khắp nơi để tìm kiếm xem ngày mai mình sẽ phát trực tiếp cái gì hay là đi nghe ngóng tin tức các kiểu, dù sao đối với một cô gái nhỏ mà nói cái gì cũng rất hiếu kỳ.

Nhưng bây giờ, mỗi ngày sau khi phát trực tiếp xong thì cô ở lại trong nhà Cổ Dục bày ra vẻ mặt ngẩn ngơ suy nghĩ. Nhưng mà thật ra là cô nhóc đang một mực quan sát Cổ Dục để tìm cơ hội để tán tỉnh Cổ Dục.

So với Lâm Lôi và Lý Vân Vân, Phùng Thư Nhân trẻ trung và táo bạo hơn rất nhiều.

Ví dụ, nếu cô ấy nhìn thấy Cổ Dục nằm trên ghế sofa xem TV hoặc nghịch điện thoại di động, cô ấy sẽ chạy đến bên cạnh Cổ Dục tiếp đó ra hiệu rằng Cổ Dục có thể tới nằm trên đùi của mình.

Mấy ngày trước là lặng lẽ làm chuyện đó trong lúc Cổ Dục đang ngủ, nhưng bây giờ có thể tính là mặt dày trắng trợn. Ví dụ, khi Cổ Dục đang ngồi và xem TV, cô nhóc sẽ ngồi bên cạnh Cổ Dục và đặt chân của mình lên chân của Cổ Dục, hoặc chủ động nắm tay Cổ Dục khi đi dạo, khoác vai Cổ Dục khi đứng cạnh hắn.

Cô nhóc quả thực táo bạo hơn nhiều so với Lâm Lôi và Lý Vân Vân, bởi vì hai người họ nhiều nhất cũng chỉ dám chạm tay Cổ Dục, hoặc là lúc Cổ Dục đi qua họ sẽ làm như rất chen chúc đi sát qua lưng hắn.

Ngồi bên cạnh Cổ Dục lúc đang nghỉ ngơi họ cũng không dám làm bất cứ điều gì quá phận.

Ngay khi Phùng Thư Nhân dọn dẹp lá cây Cổ Dục cũng từ trong bếp đi ra. Đừng hiểu lầm, hắn không phải đang nấu ăn hay gì đó mà là đang chuẩn bị đồ ăn cho đám thú nhỏ không thể ăn được thức ăn nấu chín của con người.

Trong nhà Cổ Dục có ba dạng. Núi Vương, Bạo Quân, Vua Bầu Trời rất dễ giải quyết vấn đề ăn uống. Bạo Quân và Vua Núi thì ăn thức ăn thừa trong nhà Cổ Dục. Còn Vua Bầu Trời thì chỉ cần ném cho nó một con cá vào buổi sáng là xong, không cần biết con cá đó nặng bao nhiêu kg, ăn xong là xem như có thể sống qua một ngày.

Tiêu Hoàng Hậu và Trưởng công chúa là hai con sói cũng rất dễ giải quyết, Cổ Dục trực tiếp cắt cho bọn chúng một chút thịt bò là được, hoặc trong lúc ăn cơm ném cho bọn chúng một ít thức ăn vậy là đủ rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK