“Chờ khi hắn ta ra ngoài, ta sẽ cho người tản tin đồn có người tùy tiện ra vào thị trấn, lúc ấy hắn ta sẽ khó giữ được mũ quan. Hắn ta đúng là còn non mà”
“Hơn nữa, chắc chắn là hắn ta biết quan hệ giữa ta và Lưu Thúc Bình.
Ngươi thấy vị tiểu đoàn trưởng của quân Con Cháu kia không, hắn ta còn phải nể mặt ta vài phần nữa đấy. Vậy thì một quan viên mới đến như tên kia, muốn sống ở Dũng Thành mà dám làm bậy, không sợ đắc tội Lưu Thúc Bình hả?”
“Tuy rằng Lưu Thúc Bình và ta không có qua lại với nhau, nhưng mà ông ta đúng là người của nhà họ Lưu.
Chỉ với mối quan hệ này thôi là sẽ không có bao nhiêu người dám động đến ta”
“Bọn họ tống cổ đám dân nghèo đi rồi, rõ ràng là đang giải quyết hậu quả cho bản đại nhân.
Yên tâm đi, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.
Cho người tiếp tục theo dõi, nếu thăng nhãi kia thật sự không thức thời, thì ta không ngại làm chết hắn ta, rồi đổ lỗi cho ôn dịch là được.”
Lưu Thông phất tay với quản gia rồi tiếp tục đùa giỡn với thị thiếp.
Quản gia đáp lời, đi ra ngoài.
Bên kia, Giang Siêu đi vào thị trấn. Đây là một con phố buôn bán, hai bên đều là cửa hàng.
Hiện nay cửa hàng vốn nên đóng cửa, nhưng lại có một nửa cửa hàng vẫn được mở cửa.
Lý Nhị Ngưu chỉ vào mấy cửa hàng kia, nói với Giang Siêu: “Đại nhân, mấy cửa hàng kia đều là của Lưu Thông, chuyên bán vật tư do chính phủ đưa tới.”
Giọng điệu Lý Nhị Ngưu có chút là lạ khi nhắc đến hai chữ “chính phủ”.
Trước đây bọn họ luôn gọi là “triều đình”, bây giờ bọn họ lại biết thêm danh từ mới “chính phủ” từ quân Con Cháu.
Nghe vậy, Giang Siêu nhìn mấy cửa hàng kia, dù là vị trí hay là quy mô đều xem như tốt nhất, gần như tất cả các cửa hàng tốt trong cả con phố đều là của Lưu Thông.
Hắn ta đúng là không phụ cái tên trấn thủ một vùng.
Người ta là ba năm thanh tri phủ, mười vạn bông tuyết bạc, còn hắn ta là phải dùng từ “sâu mọt” để hình dung.
Có thể gây ra khủng hoảng quốc gia, phải nói là điên hết rồi.
Hắn ta ỷ vào việc cách ly để trắng trợn ức hiếp bá tánh.
Đúng là đáng chết!
Tuy rằng có Lý Nhị Ngưu nói rồi, nhưng mà Giang Siêu vẫn quyết định tự mình đi xem để tìm hiểu tình hình.
Hắn đi vào một cửa hàng lương thực. Tiểu nhị thấy Giang Siêu đi vào thì vội vàng mang khẩu trang rồi chạy tới.
Giang Siêu ăn mặc không lộng lẫy, nhưng cũng không rẻ tiền chút nào.
“Công tử muốn mua lương thực hả? Không biết công tử định mua bao nhiêu lương thực?
Lương thực cửa hàng bọn ta là lúa lai ở phủ Ninh Châu, từng viên no tròn, vị ngọt thơm ngon... giá cả không đắt một chút nào.”
Tiểu nhị cười nói với Giang Siêu.
Giang Siêu nhìn đối phương, mặt mày bình tĩnh nói: “Tiểu nhị, khẩu trang của ngươi mới thật đấy, ta thấy rất nhiều người không có khẩu trang... ngươi...”
Lời nói của hắn khiến tiểu nhị hơi ngạc nhiên, rồi lại nhanh chóng đắc ý nói: “Đương nhiên rồi, khẩu trang của ta là khẩu trang mới, hai ngày đổi một lần.
Nếu công tử muốn mua thì có thể đi cửa hàng quần áo kế bên cửa hàng bọn ta mua, giá cả sẽ khiến ngài vừa lòng.”
“Phải rồi, cửa hàng quần áo có rất nhiều quần áo chuyển đến từ phủ Ninh Châu, đều là kiểu dáng mới, có khi công tử sẽ thích.”
“Ồ, vậy hả, vậy lương thực nhà ngươi có giá bao nhiêu một thăng? Còn có khẩu trang và quần áo kia nữa, giá bao nhiêu?”
Giang Siêu hỏi tiểu nhị.
“Hơn nữa, chắc chắn là hắn ta biết quan hệ giữa ta và Lưu Thúc Bình.
Ngươi thấy vị tiểu đoàn trưởng của quân Con Cháu kia không, hắn ta còn phải nể mặt ta vài phần nữa đấy. Vậy thì một quan viên mới đến như tên kia, muốn sống ở Dũng Thành mà dám làm bậy, không sợ đắc tội Lưu Thúc Bình hả?”
“Tuy rằng Lưu Thúc Bình và ta không có qua lại với nhau, nhưng mà ông ta đúng là người của nhà họ Lưu.
Chỉ với mối quan hệ này thôi là sẽ không có bao nhiêu người dám động đến ta”
“Bọn họ tống cổ đám dân nghèo đi rồi, rõ ràng là đang giải quyết hậu quả cho bản đại nhân.
Yên tâm đi, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.
Cho người tiếp tục theo dõi, nếu thăng nhãi kia thật sự không thức thời, thì ta không ngại làm chết hắn ta, rồi đổ lỗi cho ôn dịch là được.”
Lưu Thông phất tay với quản gia rồi tiếp tục đùa giỡn với thị thiếp.
Quản gia đáp lời, đi ra ngoài.
Bên kia, Giang Siêu đi vào thị trấn. Đây là một con phố buôn bán, hai bên đều là cửa hàng.
Hiện nay cửa hàng vốn nên đóng cửa, nhưng lại có một nửa cửa hàng vẫn được mở cửa.
Lý Nhị Ngưu chỉ vào mấy cửa hàng kia, nói với Giang Siêu: “Đại nhân, mấy cửa hàng kia đều là của Lưu Thông, chuyên bán vật tư do chính phủ đưa tới.”
Giọng điệu Lý Nhị Ngưu có chút là lạ khi nhắc đến hai chữ “chính phủ”.
Trước đây bọn họ luôn gọi là “triều đình”, bây giờ bọn họ lại biết thêm danh từ mới “chính phủ” từ quân Con Cháu.
Nghe vậy, Giang Siêu nhìn mấy cửa hàng kia, dù là vị trí hay là quy mô đều xem như tốt nhất, gần như tất cả các cửa hàng tốt trong cả con phố đều là của Lưu Thông.
Hắn ta đúng là không phụ cái tên trấn thủ một vùng.
Người ta là ba năm thanh tri phủ, mười vạn bông tuyết bạc, còn hắn ta là phải dùng từ “sâu mọt” để hình dung.
Có thể gây ra khủng hoảng quốc gia, phải nói là điên hết rồi.
Hắn ta ỷ vào việc cách ly để trắng trợn ức hiếp bá tánh.
Đúng là đáng chết!
Tuy rằng có Lý Nhị Ngưu nói rồi, nhưng mà Giang Siêu vẫn quyết định tự mình đi xem để tìm hiểu tình hình.
Hắn đi vào một cửa hàng lương thực. Tiểu nhị thấy Giang Siêu đi vào thì vội vàng mang khẩu trang rồi chạy tới.
Giang Siêu ăn mặc không lộng lẫy, nhưng cũng không rẻ tiền chút nào.
“Công tử muốn mua lương thực hả? Không biết công tử định mua bao nhiêu lương thực?
Lương thực cửa hàng bọn ta là lúa lai ở phủ Ninh Châu, từng viên no tròn, vị ngọt thơm ngon... giá cả không đắt một chút nào.”
Tiểu nhị cười nói với Giang Siêu.
Giang Siêu nhìn đối phương, mặt mày bình tĩnh nói: “Tiểu nhị, khẩu trang của ngươi mới thật đấy, ta thấy rất nhiều người không có khẩu trang... ngươi...”
Lời nói của hắn khiến tiểu nhị hơi ngạc nhiên, rồi lại nhanh chóng đắc ý nói: “Đương nhiên rồi, khẩu trang của ta là khẩu trang mới, hai ngày đổi một lần.
Nếu công tử muốn mua thì có thể đi cửa hàng quần áo kế bên cửa hàng bọn ta mua, giá cả sẽ khiến ngài vừa lòng.”
“Phải rồi, cửa hàng quần áo có rất nhiều quần áo chuyển đến từ phủ Ninh Châu, đều là kiểu dáng mới, có khi công tử sẽ thích.”
“Ồ, vậy hả, vậy lương thực nhà ngươi có giá bao nhiêu một thăng? Còn có khẩu trang và quần áo kia nữa, giá bao nhiêu?”
Giang Siêu hỏi tiểu nhị.