Hắn cũng không biết phải giải thích thế nào với Mộ Dung Cung, việc này muốn giải thích cũng không dễ.
Mộ Dung Cung cũng hiểu nên không hỏi nhiều, ông ta nói thêm vài câu với Giang Siêu xong thì trở về thành.
Giang Siêu giao ít việc cho đám người Đông Ly Ưng xong thì đi nghỉ ngơi, một đêm gần như không ngủ.
Hắn đã rất mệt rồi, hắn muốn nghỉ ngơi cho thật tốt.
Bạch Liên quân đã rút lui, Châu phủ đã không còn nguy hiểm nữa, bây giờ hắn đã không còn lo lắng gì nữa.
Nên lo nhất là nhiều nhất cũng là Bình Nhạc quân trốn được, và cách xử lý Bình Nhạc quân do tam phỉ An Ninh.
Trịnh An sai thủ hạ đi khởi sự, dùng tên là Thế Giới Bình Đẳng và khẩu hiệu Sống Chung Hoà Thuận nên phản quân của bọn họ tự xưng là Bình Nhạc quân.
Bình Nhạc quân chạy thoát từ cửa đông bên này hẳn là muốn tụ hợp lại với thổ phỉ An Ninh quân.
Còn vấn đề bọn họ dự tính như thế nào thì Giang Siêu tạm thời không biết được.
Bây giờ hắn chỉ muốn nghỉ ngơi, mọi chuyện chờ ngủ dậy lại tính tiếp.
Sau khi Giang Siêu đi ngủ không bao lâu, nha phủ của Ninh Châu phủ tiếp truyền chỉ của một vị công công.
Sau khi Mộ Dung Cung nghe thánh chỉ, trong mắt đầy ắp lo lắng. Tuy rằng trong thánh chỉ không hề có bất kỳ lời nào gây bất lợi cho Giang Siêu.
Nhưng thánh chỉ muốn để cho Giang Siêu dẫn chính quân tư của mình đi cứu Châu phủ. Và dùng tốc độ nhanh nhất đi tiếp viện ở biên quan!
Thánh chỉ này vốn là được đưa thôn Kháo Sơn, nhưng do thời buổi chiến loạn nên vị công công đưa thánh chỉ không thể đi thôn Kháo Sơn trước được.
Nếu không phải là khó khăn ở Châu phủ đã giải quyết xong thì thánh chỉ này cũng không thể đưa đến tay Mộ Dung Cung được, giờ đây ý của vị công công là muốn nhờ Mộ Dung Cung giao thánh chỉ cho Giang Siêu.
Ông ta không biết hiện tại Giang Siêu đang ở ngay bên ngoài thành Ninh Châu, nếu không thì ông ta phỏng chừng đã đích thân đi tìm Giang Siêu để truyền thánh chỉ rồi.
Mộ Dung Cung bế trí chỗ nghỉ cho tên công công này, cũng phái người giam lỏng ông ta trong đó, thực ra cũng không coi như giam lỏng, chỉ là không muốn ông ta tiếp xúc với bên ngoài.
Trong thư phòng của Mộ Dung Cung, sắc mặt lão lục ngưng trọng nhìn Mộ Dung Cung, hai mắt tràn ngập lo lắng.
“Đại nhân, lần này e là cô gia gặp phải phiền toái rồi!
Tuy là Hoàng Thượng không truy cứu về việc cô gia trộm xây dựng quân binh cho chính mình, nhưng Hoàng Thượng biết cô gia có quân của riêng mình, sợ là nhất định sẽ tìm cơ hội để ra tay với cô gia.”
Lão lục nói với Mộ Dung Cung. Hiện giờ hắn ta đã bội phục Giang Siêu đến mức phục sát đất.
Sau khi biết Mộ Dung Cung cho Mộ Dung Chỉ Tình đính hôn với Giang Siêu, hắn ta đã tự mình gọi Giang Siêu là cô gia.
“Ai…… Những chuyện này chỉ sợ là do một tay lão cáo già Trịnh An kia giở trò quỷ, bây giờ Hoàng Thượng biết Giang Siêu có tư quân, tạm thời vì trong nước loạn mà còn phải chịu cảnh ngoại xâm, hẳn sẽ không xử lý hắn.
Nhưng một khi giải quyết xong loạn trong giặc ngoài, chính là lúc qua cầu rút ván.”
Vẻ mặt Mộ Dung Cung đầy bất đắc dĩ. Ông ta đi qua đi lại trong thư phòng.
Phải nghĩ ra cách giải quyết chuyện này.
Đối với việc Giang Siêu xây dựng tư quân thì ông ta không nói thêm gì.
Nếu không nhờ tư quân của Giang Siêu, hiện tại Châu phủ phỏng chừng đã mất đi.
Hơn nữa, bản thân ông ta vốn chẳng có bao nhiêu lòng trung thành với hoàng đế.
Nếu không phải vì bảo toàn người nhà, ông ta thậm chí còn chẳng muốn để ý đến đám phản quân đó.
Nhưng điều mà ông ta phải đối mặt hôm nay là ông ta nên làm thế nào để bảo vệ Giang Siêu.
Ngay khi hoàng đế biết chuyện Giang Siêu có tư quân thì cũng đã động sát tâm.
Mà từ lúc Giang Siêu phải đánh nhau với bọn cường đạo thì tư quân của hắn muốn giấu cũng không thể giấu được nữa.
Chuyện này sớm muộn gì cũng sẽ vỡ lở ra.
Sau khi đi tới đi lui không biết bao nhiêu lượt, Mộ Dung Cung quả thực không nghĩ ra được cách nào, ông xoay người đi ra ngoài phòng.