Giang Siêu đến phía dưới chân núi rất nhanh, nhìn ngọn đuốc ở một nơi không xa, hắn biết rằng cứu binh của Tống Tiểu Nhã mang theo đã đến rồi, hắn quay đầu nhìn những người lao từ phía trên núi xuống, ánh mắt hắn ta bỗng chốc trở nên lạnh lẽo.
Ban đầu hắn có thể đến hợp nhất với Tống Tiểu Nhã, nhưng Giang Siêu sợ rằng Đông Ly Thải vẫn chưa tập hợp. với đại đội, nếu như đuổi theo kịp thì ắt sẽ gặp phiền phức.
Việc cần làm của hắn hiện giờ là phải giữ chân những người này lại, để chờ cho đến khi quân tiếp viện đến.
Hơn nữa, nếu như những người này đến rồi thì hắn cũng không muốn tha cho bất kỳ kẻ nào cả.
Hắn yên lặng đứng ở đó, ánh mắt lạnh lùng nhìn những người từ trên núi đi xuống, ý định giết người trên nét mặt đã đạt đến cực kiểm.
Cùng với lúc đó, một người trung niên dẫn hơn sáu mươi thuật hạ là những cao thủ Lục Lâm xông đến chân núi, nhìn thấy Giang Siêu bình tĩnh đứng ở đó thì vẽ mặt ông †a giật mình.
Ông ta không ngờ thế mà Giang Siêu sẽ đứng đây chờ ông ta, nhưng lúc này, ông ta phát hiện có ánh lửa phát sáng ở một nơi không xa, đôi mắt ông ta đột nhiên hiện ra nỗi lo lắng.
Ông ta biết rằng cứu viện của Quân Con Cháu sắp đến nơi, hoặc là lúc này quay đầu trốn chạy, hoặc là toàn lực tấn công chặt đầu Giang Siêu tại đây.
Hiện giờ ông ta có sáu mươi người, nếu như toàn lực tấn công thì vẫn nắm chắc được việc chặt đầu Giang Siêu ở. đây..
"Các huynh đệ, mọi người không cần phải nương tay, hãy cùng nhau tiêu diệt tên tiểu tử này, hoặc là tóm hắn ta lại, nếu không, e là chúng ta sẽ không rời khỏi được Ninh Châu phủ này đâu."
Người trung niên nói với đám người cao thủ Lục Lâm ở xung quanh
Cùng với giọng nói của ông ta, thì đám người cao thủ Lục Lâm ở xung quanh hùa theo hô lớn.
Người trung niên không hề do dự, ông ta dẫn đầu phát động tấn công với Giang Siêu, thanh đao dài trên tay chém ra một luồng gió mạnh, không gian ở phía trước người gần như bị gió của thanh đao ông ta chém đứt.
Sáu mươi người khác ở xung quanh cũng phát động tấn công Giang Siêu cùng một lúc, bọn hắn hướng toàn bộ mũi công kích lên trên người Giang Siêu.
Giang Siêu nhìn những cao thủ Lục Lâm tấn công đến, trong đôi mắt hiện lên tia sáng, thân hình hắn lao về phía trước đón lấy thanh đao của người trung niên và chạm trúng nó.
"Hôm nay, các ngươi… Ai cũng đừng hòng chạy thoát."
Đồng thời hắn lạnh lùng quát lên.
Khí thế bá đạo đó khiến cho những người đối diện đều lấy làm lạ, nhưng rất nhanh sau đó là vẻ mặt tràn ngập sự khinh thường, bọn hắn có đến sáu mươi người, Giang Siêu có lợi hại cỡ nào đi nữa, lẽ nào còn đủ khả năng đối kháng với sáu mươi người bọn hắn sao?
Đám người cao thủ Lục Lâm cảm thấy Giang Siêu là một tên ngớ ngẩn, thật sự không biết tự lượng sức mình chút nào, nếu như hắn quay đầu chạy trốn thì không chừng còn có cơ hội trốn thoát.
Nhưng tên tiểu tử này không chỉ dám một mình đối mặt bọn hắn, vậy mà còn dám trâng tráo bảo rằng hôm nay sẽ khiến không một ai trong bọn hắn chạy thoát, hắn tưởng rằng mình là ai chứ?
Sức mạnh trên tay của bọn người cao thủ Lục Lâm cũng tăng thêm mấy phần.
Bùm…
Trong nháy mắt, thanh trường đao của Giang Siêu chạm trúng vào cây đao của người trung niên trước mặt, trong khi năng lượng mạnh mẽ va chạm với nhau, thế mà tên cao thủ Lục Lâm đó lại bị sức lực phát ra của Giang Siêu đánh trúng làm cho tay ông ta tê dại.
Ông ta cảm giác không còn nắm được thanh đao trên tay nữa, cơ thể cũng bị năng lượng mạnh mẽ bức lùi lại.
Với một nhát đao, vậy mà ông ta lại bị đánh lùi.
Ông ta là một trong những người mạnh nhất của đám cao thủ Lục Lâm, và cũng là một cao thủ Lục Lâm nhất nhì ở Đại Danh phủ, nhưng đâu ngờ rằng lại có thể chịu thiệt dưới tay của Giang Siêu.