“Bổn tướng là… khâm sai… thật… Hắn ta khó lắm mới nhả ra được một câu.
Đông Ly Ưng lạnh lùng nhìn hắn ta, thốt ra ba chữ: “Hàng giả… lăn!”
Nghe vậy, Dương Lâm nổi giận đè ngực lại, sắc mặt xanh tím, hô hấp khó khăn, rõ ràng là sắp bị tức chết rồi.
Cuối cùng, hắn ta vẫn cố nén cơn giận, ánh mắt lạnh lùng nhìn mặt trận trước mắt.
Lửa giận trong lòng khiến hắn ta có vài lần định lãnh ky binh tấn công.
Có điều, cứ nghĩ đến pháo ở bên kia là hắn ta lại nhịn xuống.
Cho dù hắn ta có tự tin hơn nữa về ky binh của mình, thì hắn ta cũng biết mình làm không lại đạn pháo có uy lực cực mạnh kia.
“Đi thôi!” Hắn ta không cam lòng nhìn sang thôn Kháo Sơn rồi phất tay với đám cấp dưới.
Đám cấp dưới cũng rất không cam lòng nhìn về phía quân Con Cháu.
Đội ky binh vừa rồi còn cực kì kiêu ngạo, uy thế đáng gờm, lúc này lại bị hai đợt pháo của quân Con Cháu dọa Sợ.
Bọn họ đỡ đồng đội bị thương, rồi ôm đồng đội qua đời lên ngựa, sau đó kéo ngựa bị dọa sợ lại.
Năm trăm ky binh hùng hổ đi tới, lúc này lại ỉu xìu đi về.
Chờ khi dọn dẹp xong, một đám ky binh và Dương Lâm lại nhìn quân Con Cháu lần nữa, rồi mới không cam lòng quay người đi.
Thấy Dương Lâm và đám ky binh chật vật bỏ đi, Đông Ly Ưng và đám quân Con Cháu đều lộ vẻ vui mừng.
Dáng vẻ kiêu căng làm ra vẻ của Dương Lâm khiến mọi người rất khó chịu.
Có điều, quân Con Cháu cảm thấy sảng khoái, còn Đông Ly Ưng thì lại lộ vẻ nặng nề.
Bọn họ đắc tội Dương Lâm, mà thằng nhãi kia lại là khâm sai do hoàng đế phái tới, dù cho hắn cứ luôn nhấn mạnh đối phương là giả, nhưng đây chỉ là cái cớ để không cho Dương Lâm đi vào thôn Kháo Sơn, chứ người ta thật sự là khâm sai.
Giang Siêu bảo hắn đi đắc tội đối phương, không biết hoàng đế sẽ có phản ứng gì khi biết chuyện này nữa.
Nếu hoàng đế thật sự trả thù thì không biết Giang Siêu có thể hóa giải nguy cơ khi ấy không.
Có điều, Giang Siêu không hề quan tâm đến chuyện hoàng đế trả thù.
Hoàng đế vốn không có lòng tốt, hắn không thể nào trung thành với loại người ngu ngốc vô dụng như thế.
Hiện nay, hoàng đế tự bảo vệ mình còn khó, làm gì có tâm tư đi đối phó hắn.
Nếu không phải không muốn làm phản tặc, thì Giang Siêu đã đi khởi nghĩa vũ trang rồi, chứ đâu rảnh ở đây lãng phí thời gian với hoàng đế.
Hoàng đế muốn quân Con Cháu, Giang Siêu định kéo trước rồi nói sau.
Dương Lâm ghê gớm lắm hả, vậy cứ để hắn †a vênh váo đi, rồi xem hắn ta có thể vênh váo được bao lâu.
Hắn ta muốn đi vào thôn Kháo Sơn hả, mặc kệ hắn ta đi.
Chờ khi nào Giang Siêu có tâm trạng thì lại đi xem hắn ta.
Giang Siêu cũng có thể nhân cơ hội này đi tộc Dạ Lang xem máy tiện hơi nước đã làm tới đâu rồi.
Đã hơn mười ngày trôi qua, chắc là đã làm ra được rồi, rốt cuộc thì đã có sẵn máy tạo khuôn hơi nước, chắc chắn sẽ nhanh hơn nhiều.
Khi Giang Siêu chạy tới tộc Dạ Lang, Mộ Dung Minh Hiên vừa lúc lắp ráp xong máy tiện hơi nước.
Động lực của máy tiện dựa trên sức mạnh từ hơi nước, thông qua truyền lực trong cánh quạt rồi kéo bánh răng, nguyên lý hoạt động khá là đơn giản.
Chỉ là hiệu suất và chức năng của máy tiện hơi nước kém rất nhiều so với máy tiện hiện đại.
Nhưng mà cũng đủ để Giang Siêu chế tạo một số thứ mình muốn.
Giang Siêu rất kích động mà nhìn máy tiện thô sơ trước mắt. Hắn vỗ nhẹ lên vai Mộ Dung Minh Hiên, nói bằng giọng điệu tràn đầy cổ vũ: “Minh Hiên, làm tốt lắm, cố gắng hơn nữa đi… Tương lai, ngươi sẽ sáng tạo ra kỳ tích, trở thành một vị vĩ nhân!"
Ở thế giới này, người có thể thúc đẩy sự phát triển của thế giới có thể là vị thiếu niên mới hơn mười lăm tuổi trước mắt.