“Các vị tướng sĩ, dù người Nữ Chân lợi hại nhưng bọn họ cũng bị đánh đến mức sắp bị diệt toàn quân rồi. Nhìn thấy tình hình chiến đấu ở chiến trường bên kia sao! Người Nữ Chân đã là chó nhà có tang, bây giờ bọn họ cảm thấy chúng ta là quả hồng mềm nhất nên muốn từ chỗ chúng ta mà phá vây ra ngoài!”
“Các ngươi nói xem, chúng ta có thể đồng ý không!” Tống Chân nghiêm giọng nói với những tướng sĩ trước mặt.
Một đám tướng sĩ Viên Triệu quân nghe vậy mà thấy nhục. nhã trong lòng.
Quân Nữ Chân xông đến như vậy, rõ ràng là coi thường bọn họ.
“Không được... Phải để những con chó nhà có tang của Đại Kim kia toàn bộ chết ở chỗ này, mọi người, giết...”
Có người đầu tiên lên tiếng, những Viên Triệu quân còn lại cũng nói theo ngay.
Chữ “Giết” cuối cùng vang vọng khắp cả chiến trường.
Ngay cả ky binh Nữ Chân đang tấn công ở đối diện cũng bị một chữ “giết” ấy làm cho hơi run sợ và giật mình trong nháy mắt.
Giang Siêu đi theo sau thấy cảnh này cũng nhiệt huyết sôi trào, tướng sĩ Bạch Liên quân ở phía sau cũng nóng máu.
Viên Triệu quân xuất hiện ý chí chiến đấu cao ngút trời, tốc độ chạy đến chỗ quân Nữ Chân của bọn họ cũng lên đến tối đa.
Tiếng hét giết làm ky binh Nữ Chân bên này thấy sợ hãi.
Hy Nhất nhìn thấy ba vạn binh đang từ bên khác đuổi tới mà mất đi sự bình tĩnh, chuyển sang bối rối.
Đáy mắt Hoàn Nhan Ngột Thuật cũng hiện lên sự tuyệt vọng.
Hai người bọn họ không nghĩ đến kết cục ngày hôm nay lại là như thế này.
Hai mươi lăm vạn đại quân tầng tầng lớp lớp đến tấn công Ninh Châu phủ, nhưng vừa đi vào Ninh Châu phủ chưa bao xa đã bị chặn lại, bây giờ lại còn bị bao vây.
Hơn nữa, cũng gần đến đoạn bị diệt toàn quân rồi.
Anh mắt Hy Nhất nhìn về đội hình của Viên Triệu quân ở phía trước ngày càng hung ác, có thể rời đi hay không thì phải xem có thể phá trận này hay không.
Ông ta phóng ngựa đi trước, trong nháy mắt đã đến bên cạnh chỗ tường lá chắn mà Viên Triệu quân dựng lên.
Ngay khi chiến mã chạy đến, ở đãng sau bức tường lá chẳn, đột nhiên có rất nhiều cây giáo dài đâm ra, chiến mã của ông ta ngay lập tức bị giáo dài đâm trúng.
Ngay khi chiến mã bị đâm xuyên, nó gào thét rồi mạnh mẽ bị đẩy về.
Hy Nhất thấy mình sắp bị chiến mã đè thì bay lên trời, chạy về phía binh sĩ cầm lá chắn.
Nhưng khi ông ta chạy đến phía trước thì giáo dài phía sau lá chắn lại lần nữa đâm ra định đâm Hy Nhất.
Hy Nhất kinh hoàng giật mình. Ông ta không nghĩ đến quân trận của Viên Triệu quân lại nghiêm chỉnh như vậy, ông †a đã xem thường Viên Triệu quân rồi. Mới chiến đấu lần đầu tiên mà binh cầm lá chẳn và binh cầm giáo đã phối hợp tốt như vậy, chặn lại đội hình của bọn họ, không để bọn họ mở ra lỗ hổng nào hết.
Dù có mở ra được lỗ hổng thì rất nhanh sau đó cũng có binh cầm lá chản và binh cầm giáo dự bị ở phía sau chặn lại.
Hơn một vạn năm ngàn ky binh tấn công của bọn họ lại mạnh mẽ bị chặn lại ở chỗ này, mà ông ta cũng sắp bị giáo. đâm chết rồi.
Ngay lúc ấy, một cái roi ngựa cuốn lấy ông ta kéo trở về.
Đó là Hoàn Nhan Ngột Thuật, hắn đã nhân cơ hội mà cứu Hy Nhất một mạng.
Nhưng khi ky binh tấn công ở đằng sau cũng va phải ky binh ở đẳng trước.
Trong chớp mắt, hơn ngàn tên ky binh ở phía trước cũng bị người một nhà đè chết.
Những ky binh ở phía sau chỉ còn cách di chuyển chậm lại, chuẩn bị tìm cơ hội đánh tiếp.
Mà Hy Nhất tìm được một chiến mã đã mất chủ, lại dẫn theo ky binh dưới trướng chuẩn bị tìm cơ hội tấn công khác.
Nhìn sự thương vong ở trước trận, mắt ông ta đầy sự không cam lòng.
“Các ngươi nói xem, chúng ta có thể đồng ý không!” Tống Chân nghiêm giọng nói với những tướng sĩ trước mặt.
Một đám tướng sĩ Viên Triệu quân nghe vậy mà thấy nhục. nhã trong lòng.
Quân Nữ Chân xông đến như vậy, rõ ràng là coi thường bọn họ.
“Không được... Phải để những con chó nhà có tang của Đại Kim kia toàn bộ chết ở chỗ này, mọi người, giết...”
Có người đầu tiên lên tiếng, những Viên Triệu quân còn lại cũng nói theo ngay.
Chữ “Giết” cuối cùng vang vọng khắp cả chiến trường.
Ngay cả ky binh Nữ Chân đang tấn công ở đối diện cũng bị một chữ “giết” ấy làm cho hơi run sợ và giật mình trong nháy mắt.
Giang Siêu đi theo sau thấy cảnh này cũng nhiệt huyết sôi trào, tướng sĩ Bạch Liên quân ở phía sau cũng nóng máu.
Viên Triệu quân xuất hiện ý chí chiến đấu cao ngút trời, tốc độ chạy đến chỗ quân Nữ Chân của bọn họ cũng lên đến tối đa.
Tiếng hét giết làm ky binh Nữ Chân bên này thấy sợ hãi.
Hy Nhất nhìn thấy ba vạn binh đang từ bên khác đuổi tới mà mất đi sự bình tĩnh, chuyển sang bối rối.
Đáy mắt Hoàn Nhan Ngột Thuật cũng hiện lên sự tuyệt vọng.
Hai người bọn họ không nghĩ đến kết cục ngày hôm nay lại là như thế này.
Hai mươi lăm vạn đại quân tầng tầng lớp lớp đến tấn công Ninh Châu phủ, nhưng vừa đi vào Ninh Châu phủ chưa bao xa đã bị chặn lại, bây giờ lại còn bị bao vây.
Hơn nữa, cũng gần đến đoạn bị diệt toàn quân rồi.
Anh mắt Hy Nhất nhìn về đội hình của Viên Triệu quân ở phía trước ngày càng hung ác, có thể rời đi hay không thì phải xem có thể phá trận này hay không.
Ông ta phóng ngựa đi trước, trong nháy mắt đã đến bên cạnh chỗ tường lá chắn mà Viên Triệu quân dựng lên.
Ngay khi chiến mã chạy đến, ở đãng sau bức tường lá chẳn, đột nhiên có rất nhiều cây giáo dài đâm ra, chiến mã của ông ta ngay lập tức bị giáo dài đâm trúng.
Ngay khi chiến mã bị đâm xuyên, nó gào thét rồi mạnh mẽ bị đẩy về.
Hy Nhất thấy mình sắp bị chiến mã đè thì bay lên trời, chạy về phía binh sĩ cầm lá chắn.
Nhưng khi ông ta chạy đến phía trước thì giáo dài phía sau lá chắn lại lần nữa đâm ra định đâm Hy Nhất.
Hy Nhất kinh hoàng giật mình. Ông ta không nghĩ đến quân trận của Viên Triệu quân lại nghiêm chỉnh như vậy, ông †a đã xem thường Viên Triệu quân rồi. Mới chiến đấu lần đầu tiên mà binh cầm lá chẳn và binh cầm giáo đã phối hợp tốt như vậy, chặn lại đội hình của bọn họ, không để bọn họ mở ra lỗ hổng nào hết.
Dù có mở ra được lỗ hổng thì rất nhanh sau đó cũng có binh cầm lá chản và binh cầm giáo dự bị ở phía sau chặn lại.
Hơn một vạn năm ngàn ky binh tấn công của bọn họ lại mạnh mẽ bị chặn lại ở chỗ này, mà ông ta cũng sắp bị giáo. đâm chết rồi.
Ngay lúc ấy, một cái roi ngựa cuốn lấy ông ta kéo trở về.
Đó là Hoàn Nhan Ngột Thuật, hắn đã nhân cơ hội mà cứu Hy Nhất một mạng.
Nhưng khi ky binh tấn công ở đằng sau cũng va phải ky binh ở đẳng trước.
Trong chớp mắt, hơn ngàn tên ky binh ở phía trước cũng bị người một nhà đè chết.
Những ky binh ở phía sau chỉ còn cách di chuyển chậm lại, chuẩn bị tìm cơ hội đánh tiếp.
Mà Hy Nhất tìm được một chiến mã đã mất chủ, lại dẫn theo ky binh dưới trướng chuẩn bị tìm cơ hội tấn công khác.
Nhìn sự thương vong ở trước trận, mắt ông ta đầy sự không cam lòng.