Nghe nói nếu người Nữ Chân bắt được người Hoa Hạ thì người Hoa Hạ sẽ nhận hết tra tấn, cuối cùng chết rất thê thảm.
Nhưng mà bọn họ chỉ là bình dân bá tánh, đâu có năng lực phản kháng người Nữ Chân.
Cho dù phe mình có gần vạn người, người Nữ Chân chỉ có vài trăm người, thì bọn họ cũng không có một chút can đảm phản kháng.
Bởi vì một khi phản kháng thì kết quả sẽ là bị chém giết hoàn toàn.
Người Nữ Chân thường xuyên làm loại chuyện này.
Có thể sống bao lâu thì sống bấy lâu. Đây là suy nghĩ trong lòng bình dân bá tánh.
Người đàn ông thả con gái xuống, ôm chặt con gái giấu kín trong lòng ngực, rồi nằm sấp xuống mặt đất.
Lúc này, người Nữ Chân cưỡi ngựa, mặt mày đầy vẻ chế giễu đi tới chỗ đám dân chạy nạn, nhìn đám dân chạy nạn nằm sấp trên mặt đất, trong mắt hiện lên vẻ khinh thường và trêu ghẹo, còn có cả vẻ đắc ý, ngạo nghễ như là kẻ thắng cuộc.
Hơn bốn trăm người Nữ Chân nhìn đám dân chạy nạn rồi ngửa mặt lên trời cười to.
Cô bé trong lòng ngực người đàn ông thấy người Nữ Chân cười càn rỡ thì rất là giận dữ.
Cô bé thấy mẫu thân hoảng sợ. Tuy rằng cô bé còn nhỏ tuổi, không biết mẫu thân mình bị làm sao, nhưng mà cô bé biết mình có thể mãi mãi không được nhìn thấy mẫu thân nữa, giống như là không nhìn thấy ông bà nội nữa.
“Các ngươi là người xấu… là người xấu, trả mẫu thân lại cho Hoan Nhị, trả ông bà nội lại cho Hoan nhi…”
Cô bé giận dữ nhìn người Nữ Chân.
Giọng nói non nớt mang theo giận dữ lập tức vang dội khắp toàn trường, thu hút sự chú ý của đám người Nữ Chân đang cười to.
Tên người Nữ Chân ở gần người đàn ông nhìn cô bé, trong mắt tràn đầy vẻ khinh thường, ngoài ra còn có vẻ tàn nhẫn.
“Nhóc con, lớn gan thật đấy, ngươi nói ta là người xấu hả, vậy ta làm người xấu cho ngươi xem… ha ha…”
Trong lúc cười †o, tên người Nữ Chân đâm trường thương trên tay về phía cô bé.
Thấy trường thương sắp đâm chết cô bé, đám dân chạy nạn nằm sấp xung quanh rất không nỡ.
Phụ thân cô bé tràn đầy tuyệt vọng, lập tức ôm cô bé che ra phía sau, đưa lưng mình về phía trường thương. Hắn có thể chết, nhưng mà con gái hắn không thể chết được.
Trong mắt người xung quanh tràn đầy vẻ thương hại, lại chỉ có thể trơ mắt ra nhìn.
Phụ thân cô bé võ về con gái, mặt mày hiện lên vẻ buồn bã. Hắn biết hắn chết chắc rồi, con gái hắn phải sống sao bây giờ. Hắn có thể cứu con gái một lần, lại không thể cứu lần thứ hai.
Lúc hắn cho rằng mình sắp bị trường thương của người Nữ Chân đâm chết, thì đột nhiên có tiếng đùng đoàng truyền đến từ nơi xa.
Khoảnh khắc tiếng động vang lên, hắn không cảm nhận được đau đớn khi bị đâm trúng, chỉ cảm nhận được hơi ấm bắn tới trên lưng hắn.
Sau đó có một thi thể ngã mạnh xuống từ trên ngựa, rơi ngay bên cạnh hắn.
Không chỉ có bên cạnh hắn, mà thi thể của đám người Nữ Chân xung quanh cũng ngã xuống liên tục.
Tất cả bá tánh năm sấp trên mặt đất ngạc nhiên nhìn về phía tiếng động truyền đến.
Cách đó không xa có đám người đen nghìn nghịt đang chạy về phía bên này.
Mọi người mơ hồ có thể thấy được lá cờ
vẽ sao năm cánh đang tung bay, và cả quân phục ky lạ kia nữa.
Nghe đồn hình tượng của quân Con Cháu khác với các đội quân khác là sao đỏ và quân phục kỳ lạ. Vậy đó chính là…
Tất cả dân chúng đang rơi vào tuyệt vọng lập tức vui mừng như điên.
Là quân Con Cháu… là quân Con Cháu tới đây!
Bọn họ gần như muốn đứng dậy reo hò.
Nhưng vì bên cạnh còn lại khá nhiều người Nữ Chân nên bọn họ không dám nhúc nhích, chỉ có thể nằm sấp mà nhìn.