Mục lục
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê - Đặng Kiều
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong khi ông ta hoảng hồn, Giang Siêu mượn sức bật lên lao người sang một bên, thanh trường đao trong tay. giống như con sóng khổng lồ cuốn lấy những người bên cạnh.

Đing đing… Một tiếng giòn tan vang lên, thanh đao trên †ay của một số người bị đao của Giang Siêu cuốn bay, còn đao của Giang Siêu lại thừa cơ cắt đứt cổ của năm người.

Năm người này ôm chặt lấy cổ, ánh mắt ngập tràn nỗi khiếp sợ không tin, lai cực kỳ không cam lòng, làm thế nào bọn hắn cũng không ngờ thế mà bản thân lại không tiếp nỗi một chiêu của Giang Siêu, làm sao có thể chứ.

Lúc này, bọn hắn mới nhớ đến khi Giang Siêu ở trong rừng, hình như là chỉ trong vài hơi thở đã giết chết tám chín người đồng bọn của chúng, hóa ra hắn đã mạnh đến mức này rồi.

Đáng tiếc, cứ coi như đây là lần cuối cùng bọn chúng lĩnh hội được sự lợi hại của Giang Siêu, sau khi Giang Siêu giết liên tiếp năm người, thì thanh đao thuận thế cuốn sang một bên khác.

Sức mạnh to lớn của thân đao cuộn lên đến nghìn cân, những nơi nó lướt qua thì không có ai đủ sức đánh lại hắn, chỉ cần người cầm đao lên, thì thanh đao trên tay đều bị chém bay, nếu không phải Giang Siêu không muốn tốn sức chém đầu những người này.

Thì đoán chừng ít nhất cũng phải có vài đầu người bị Giang Siêu chém bay bởi nhát đao này.

Ngay khi Giang Siêu vung đao lần thứ tư, đội hình sáu mươi người xuất hiện sự hỗn loạn, tất cả mọi người không một ai dám giao chiến với Giang Siêu.

Suy cho cùng, Giang Siêu quá dũng mãnh, bất cứ nói nào hắn hướng đến, chưa kể là không hề có địch thủ chống nổi, mới trong vài nhịp thở mà hắn đã giết chết chín người

Chỉ trong nháy mắt, hơn sáu mươi người chỉ còn lại hơn năm mươi người.

Cứ tiếp tục thế này, dự đoán không bao lâu những người này chắc chắn sẽ bị một mình Giang Siêu giết sạch.

Những người còn lại nhất thời lùi lại, ngay cả người trung niên dẫn đầu cũng không dám tùy tiện xuất chiêu.

Sở dĩ vừa rồi ông ta không bị Giang Siêu chém, hoàn toàn là do đồng bọn xung quanh quá đông, thêm vào đó ông ta có thực lực mạnh nhất, Giang Siêu lại không muốn lãng phí quá nhiều thời gian với ông ta.

Nhưng nếu như để Giang Siêu có cơ hội, thậm chí ông †a còn cảm thấy bản thân mình cũng sẽ bị Giang Siêu chém chết với nhát đao này.

Hơn năm mươi người xung quanh hoảng hốt nhìn Giang Siêu, ánh mắt ngập tràn sự sợ hãi.

Nhìn máu tươi trên thanh đao của Giang Siêu giọt xuống, với ánh mắt lạnh lão đó trông giống như ánh mắt của Ma Thần vậy.

Thế mà hơn năm mươi người bị Giang Siêu chấn động đến mức mất hết ý chí chiến đấu, vừa rồi vẫn còn hăng hái chuẩn bị toàn lực ra tay chém chết Giang Siêu tại đây.

Nhưng đâu ngờ sẽ có kết quả như thế này, bọn họ cảm thấy mình như loài giun dế ở trước mặt Giang Siêu, ngoại trừ sự hoảng sợ trong ánh mắt khi bọn chúng nhìn hắn, rõ ràng là còn sinh ra ý định rút lui.

Dù sao, ở phía trước đoạn đường không xa, những ngọn đuốc đó chứng tỏ cứu viện của Quân Con Cháu đã đuổi đến rồi, cứ tiếp tục dây dưa thì ngay cả cơ hội chạy trốn của bọn họ cũng không còn.

Người trung niên dẫn đầu lập tức ra quyết định, quay lưng muốn rời đi, lúc này còn không đi vậy còn đợi đến lúc nào nữa.

Nhưng ngay vào giây phút ông ta muốn quay lưng chạy, Giang Siêu đã nâng đao lên xông đến, tia sáng kinh người của cây đao đã khiến người trung niên sợ hãi đến mất hồn.

Ông ta vội vàng đưa đao lên đỡ lấy, cơ thể thụt lùi về phía sau, đỉng… m thanh giòn dã vang lên, vậy mà thanh đao trong tay ông ta bị Giang Siêu chém đứt đoạn.

Cho dù ông ta bước lùi về sau, nhưng mũi đao của Giang Siêu lại chém xuống từ trên mặt của ông ta, khiến gương mặt ông ta bị chém đến mức máu thịt lẫn lộn, phần ngực cũng rạch một vết toạc lớn.

Nếu không phải ông ta lùi lại quá nhanh, ước chừng nhát đao này có thể chém ông ta thành hai đoạn, trong lúc hoảng loạn, ông ta không để ý đến nỗi đau đớn trên người mà thụt lùi về phía sau chạy trốn.

Giang Siêu thừa cơ truy sát ông ta, nhìn thấy lại thêm một nhát đao giáng xuống nữa, người trung niên sợ đến mức kinh hồn hét lớn: "Nhanh… ngăn hắn lại…"

Theo sau tiếng hét của ông ta, những cao thủ Lục Lâm ở xung quanh hoảng hốt vội vàng phản ứng lạ, cho dù Giang Siêu uy lực cỡ nào, nhưng bản năng của bọn chúng là muốn cứu lấy người trung niên.

Dù sao, đối phương cũng là người tâm phúc, là thủ lĩnh của bọn chúng, nếu như người này chết đi, không những sĩ khí bị đả kích nghiêm trọng, mà sợ rằng ngay cả Ninh Châu phủ cũng trốn không thoát.

Trong số hơn năm mươi người, thì ít nhất cũng có hơn hai mươi người vội vàng quay lại ứng cứu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK