Đông Ly Thải giật mình tỉnh lại vì những âm thanh này.
Nàng hé người ra khỏi hang đá, nhìn thấy cách đó không xa có sáng lên ánh đuốc.
Trừ nơi đó ra, vẫn còn vài nơi khác cũng có bó đuốc.
Xem ra, dù trời tối, những người này vẫn không có ý định buông tha cho nàng và Giang Siêu.
Mục đích của bọn họ khi đến Ninh Châu phủ là để bắt nàng, đương nhiên bọn họ không thể bỏ qua cho nàng được.
Chứ đừng nói đến bọn họ còn gặp được Giang Siêu.
Đây là cơ hội tốt nhất để giết Giang Siêu, bọn họ càng không có khả năng bỏ qua.
Nhìn tình hình có vẻ gần một trăm người đã được chia làm mười mấy tổ.
Với cách tìm kiếm này, có lẽ không bao lâu nữa vị trí của các nàng sẽ bị phát hiện.
Giang Siêu lúc này vẫn đang ngủ mê, chờ đến đi các nàng bị tìm thấy, có lẽ Giang Siêu chỉ có thể mặc cho người ta chém giết mà thôi.
'Thấy mấy bóc đuốc đến càng càng càng gần, Đông Ly Thải hoàn toàn bị dồn đến đường cùng, nàng lại chảy nước mắt.
Nàng túm lấy ít cỏ dại bên cạnh để đắp lên người Giang Siêu.
Như vậy tỉ lệ Giang Siêu bị phát hiện sẽ nhỏ hơn rất nhiều. Nàng đi ra khỏi hang, chạy về một hướng.
Sau khi chạy ra một đoạn, nhìn thấy những người kia đã đến gần hang đá. Nàng lớn tiếng hô lên với những người kia: “Ta ở đây này, có bản lĩnh thì ngươi đến bắt ta đi… Đám cướp không biết xấu hổ này, †a đang chờ mấy người đến bắt đó.”
Đông Ly Thải vừa hô vừa chạy về phía trước, mười mấy đám người đang cầm đuốc cũng chạy về hướng nàng.
Mà Đông Ly Thải thì chạy về phía chân núi.
Nàng muốn dẫn những người này đến dưới núi.
Chỉ cần để Giang Siêu lại trên núi, chờ đến khi Giang Siêu tỉnh lại thì huynh ấy sẽ an toàn.
Còn về chính mình, nàng không nghĩ đến nữa.
Bị những người này bắt được, nàng không biết có chuyện gì sẽ xảy ra với nàng.
Nhưng nàng chắc chẳn không thể để Giang Siêu gặp chuyện.
Nàng càng chạy càng nhanh, tốc độ rất kinh khủng.
Đông Ly Thải vốn lớn lên ở trong núi, dù giờ trời đã tối, nhưng ánh trăng trên trời tỏa xuống khu rừng vẫn giúp nàng lờ mờ nhìn thấy khung cảnh phía trước.
Tuy nhiên, vì nàng chạy quá nhanh nên đã bị những bụi gai xung quanh làm rách quần áo.
Những chiếc gai còn gây ra nhiều vết thương trên người nàng, quần áo đã sắp bị nhuộm đỏ bởi máu rồi.
Nàng cố nén nỗi đau đi nhanh về phía trước, nàng nhất định phải dẫn những người này đi càng xa càng tốt.
Nếu như bị bắt lại ở gần đó, nguy cơ Giang Siêu bị phát hiện sẽ rất cao.
Sau khi Đông Ly Thải rời đi không bao lâu, Giang Siêu cũng tỉnh lại sau cơn mê.
Dù thuốc tê này rất lợi hại nhưng thể lực của Giang Siêu cũng rất mạnh mẽ.
Việc chạy trốn trước đó cũng làm cho thuốc tiêu tan đi không ít. Sau khi ngủ say một lát, hắn vẫn tỉnh táo lại nhờ vào sức mạnh của ý chí kiên cường.
Thấy Đông Ly Thải không còn ở bên cạnh mình nữa, Giang Siêu rất hoảng hốt. Lúc này, hẳn nghe được tiếng chạy xuống núi và tiếng hét lớn của Đông Ly Thải.
Giang Siêu thấy căng thẳng ngay lập tức. Cô bé ngốc này đúng là… Hắn biết Đông Ly Thải làm vậy vì muốn cứu hẳn nên rất cảm động.
Đồng thời, Giang Siêu cũng vội vàng chạy xuống dưới chân núi.
Hắn chắc chắn không thể để cho những người này bắt được Thải Nhi trước hắn, nếu không, hắn sẽ phải nương tay với bọn họ rồi.
Giang Siêu vọt ra khỏi hang đá, chạy về phía chân núi.
Giọng nói của Đông Ly Thải thỉnh thoảng vẫn vang lên, mà những người cầm đuốc kia càng lúc càng gần nàng.
Ở bên khác, Tống Tiểu Nhã đã chạy đến huyện An Khánh.
Quân Con Cháu đóng quân ở đó nghe được việc Giang Siêu bị đánh lén, ngay lập tức căng thẳng lên, vội vàng điều động một ngàn quân Con Cháu đi về phía khu vực nông nghiệp.
Bọn họ nhất định phải đến đó trước khi những người kia đuổi kịp Giang Siêu, nếu không thì hậu quả khó mà tưởng tượng được.
Giang Siêu là trụ cột tinh thần của cả Ninh Châu phủ.
Một khi hắn gặp chuyện, có khả năng cả Ninh Châu phủ sẽ sụp đổ theo.
Tất cả mọi người đều không muốn Giang Siêu có chuyện gì hết.