Mục lục
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê - Đặng Kiều
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chỉ với vài câu nói của mình mà hắn đã có thể đoán ra được đại khái sự kiện tiền thuế, thậm chí còn có thể nhanh chóng đoán ra đám người kia muốn làm gì.

Tống Chân đến thăm đã nói lên điều hẳn nói là đúng.

Nếu ông ta không đoán sai thì Tống Chân chắc chẳn là muốn dùng chuyện tiền thuế để làm ông ta quy phục bọn họ.

“Hiền chất, vậy tối nay chúng ta cùng diễn một màn đi. Đến lúc ấy, ta muốn xem Nguyên Vương sẽ có vẻ mặt gì”

Mộ Dung Cung mỉm cười nói với Giang Siêu, trong mắt lập lòe vẻ mong chờ.

Ông ta không phải loại người vô dụng. Khi nghe Giang Siêu nói đừng động đến bạc, ông ta liền biết Giang Siêu muốn làm gì.

Lúc nấy là vì không chắc bạc có thật sự ở bên trong hay không. Nhưng hiện giờ ông ta đã khẳng định là bạc ở trong kho hàng, chỉ là bị vũ khí hỏng bao phủ mà thôi.

Nếu lúc này ông ta kéo đám vũ khí hỏng kia ra xem, thì chắc chản là sẽ rút dây động rừng như lời nói của Giang Siêu.

Ông ta biết Giang Siêu muốn dùng tiền thuế để bắt cả người lẫn tang vật của binh lính bắc doanh.

Chỉ cần ông ta kéo theo Hoàng Thành vào, diệt trừ Hoàng Thành và đám tâm phúc của hắn ta, thì ông ta sẽ thu phục được bắc doanh

Ông ta biết Trịnh An sắp tạo phản, thậm chí vì việc tây doanh, Trịnh An có thể sẽ tạo phản trước thời gian đã định.

Vậy nên ông ta cần phải khống chế hoàn toàn quân châu phủ với tốc độ nhanh nhất, để có thể ứng đối với tình thế nguy hiểm sắp xảy ra.

Rốt cuộc, nếu Trịnh An tạo phản thì Nguyên Vương cũng sẽ nhân cơ hội chiếm châu phủ.

Dù là ai trong bọn họ chiếm được châu phủ, thì người kẹp ở giữa là ông ta, hoặc là quy phục, hoặc là một già nhà trẻ đều đi lên đường chết.

Cách duy nhất để bảo vệ mình là khống chế quân châu phủ, không cho bất cứ bên nào có được cơ hội.

“Bá phụ đã biết phải giải quyết thế nào thì tiểu chất cũng không nói nhiều nữa. Chúng ta về thôi…”

Giang Siêu gật đầu nói.

Mộ Dung Cung là một con cáo già, chỉ cần dẫn đường một chút là ông ta sẽ biết nên làm như thế nào.

Vậy nên hắn cũng lười lãng phí thời gian sức lực xen vào chuyện này.

Đám người ra khỏi kho hàng, Mộ Dung Cung tự mình khóa cửa kho hàng, đồng thời ra lệnh cho thân vệ lén đi đông doanh điều người.

Ông ta còn dặn dò đội trưởng là cứ bình thường mà thay lượt với bắc doanh, coi như chưa từng xảy ra chuyện gì là được.

Sau đó, Giang Siêu và Mộ Dung Cung quay về phủ tri châu.

Giang Siêu vốn định quay về phòng, nhưng lại bị Mộ Dung Cung kéo ra sảnh chính.

€ó vẻ là ông ta muốn để hẳn thấy vị thế tử Nguyên Vương kia.

Hắn vốn định từ chối, nhưng lại không chịu nổi ông ta vừa đấm vừa xoa.

Đám người đi vào sảnh chính phủ Mộ Dung.

Một thanh niên đang ngồi bên trái, tay cầm quạt xếp, trông có vẻ phong độ nhẹ nhàng.

Đứng sau thanh niên là một người trung niên hơn bốn mươi tuổi khí thế hơn người.

Khí thế trên người ông ta thậm chí còn mạnh hơn lão Ngữ đứng bên cạnh Mộ Dung Cung, thực lực đã gần Ám Kình giai đoạn giữa.

Khi mấy người Giang Siêu đi vào, ông ta lập tức nhằm ngay lão Ngũ, trong mắt lóe lên vẻ sắc bén.

Sau đó, ông ta nhìn sang Giang Siêu, trong mắt lại lộ ra vẻ khó hiểu.

Thấy Mộ Dung Cung, Tống Chân vội vàng đứng dậy, mặt mày mang cười, chắp tay với Mộ Dung Cung: “Mộ Dung đại nhân có lễ, mạo muội tới chơi, xin hãy tha lỗi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK