Nhưng sức chiến đấu của quân Con Cháu lại làm Nguyên 'Vương vô cùng kiêng kị.
Dù ông ta có suy nghĩ muốn để Giang Siêu và quân Con Cháu của hắn đều nằm lại nơi này, nhưng Nguyên Vương chỉ dám nghĩ mà không dám làm. Sức chiến đấu khủng bố của quân Con Cháu làm ông ta không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Nhìn Giang Siêu ở trước mặt, Nguyên Vương Tống Tín mặt đầy ý cười tiếp đón.
“Giang Công gia, không hổ là anh hùng xuất thiếu niên.
Ngươi có thể đến thành Tĩnh Dương chính là vinh hạnh của thành Tĩnh Dương ta, cũng là vinh hạnh của Tống Tín ta!”
Sau một loạt lời nịnh nọt vô nghĩa, Nguyên Vương Tống Tín dẫn Giang Siêu vào thành Tĩnh Dương.
Người dân xung quanh con đường đều rất hoan nghênh Giang Siêu, mắt mọi người đầy sự cuồng nhiệt và sùng kính.
Dù sao vị này cũng là người đã tiêu diệt được toàn bộ quân phía Tây của Nữ Chân, có thể nói là anh hùng của tất cả người Hoa.
Nếu như không có Giang Siêu, những người dân Viên Triệu quân này sẽ phải chịu sự đau khổ đến từ người Nữ Chân rồi.
Sau khi đón Giang Siêu vào thì tiệc rượu cũng được tổ chức. Giang Siêu, Lạc Ngưng Sương và A Thi Mã được sắp xếp ngồi cùng nhau.
Giữa lúc đang ca múa mừng sự thái bình, một đám quan lại của Viên Triệu quân lại liên tục tâng bốc Giang Siêu.
Tống Yên càng chủ động đến mời rượu. Lúc này không biết vì hưng phấn hay vì uống quá nhiều mà khuôn mặt mềm mại của nàng đỏ bừng lên, điều ấy càng làm cho nàng xinh đẹp và rung động lòng người hơn, cũng càng làm người ta thêm rục rịch.
Lúc này, Nguyên Vương ở vị trí trung tâm nhìn về phía nữ nhi mình và Giang Siêu, mắt hơi di động, hắn mở miệng cười nói:
“Giang Công gia, không biết ngươi thấy tiểu nữ ra sao? Có thể vào mắt của ngươi…”
Nguyên Vương vừa dứt lời, những người xung quanh đều. rất kinh ngạc, hình như đã nghe được tiếng Nguyên Vương lên dây cót.
Lạc Ngưng Sương và A Thi Mã ở bên cạnh Giang Siêu nghe thấy vậy thì mắt lóe lên sự sắc bén, hơi tức giận nhìn về phía Nguyên Vương.
Lão già này lại muốn đẩy nữ nhi của ông ta ra ngoài sao, cũng không biết ông ta đang tính toán điều gì?
Vì liên quan đến Tống Triết nên có thể nói giữa Giang Siêu và Nguyên Vương cũng tồn tại chút thù oán đấy, Nguyên 'Vương chiêu đãi Giang Siêu như vậy thì ông ta sẽ bị mọi người phê phán.
Bây giờ ông ta còn muốn tặng nữ nhi giữa đám đông như vậy thì càng làm người ta khinh bỉ hơn.
Hơn nữa, vốn Lạc Ngưng Sương và A Thi Mã có chút tình cảm phức tạp với Giang Siêu.
Nghe được lời này của Nguyên Vương, hai nàng không chỉ hơi buồn bực mà còn có chút ghen tuông.
Hai người phụ nữ đồng thời trừng mắt nhìn Giang Siêu, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống hắn vậy.
Nếu Giang Siêu không nói lời làm các nàng hài lòng, có khả năng hai người sẽ tính sổ với Giang Siêu ngay lập tức.
Giang Siêu bị ánh mắt đầy sát khí của hai người phụ nữ này nhìn đến mức run rẩy trong lòng, sau lưng cũng thấy lành lạnh.
Mà Tống Yên ở trước mắt khi nghe được lời phụ thân thì ngay lập tức tỏ vẻ ngượng ngùng.
Nàng cúi đầu không dám nhìn Giang Siêu, nhưng nàng lại muốn nghe xem ý tứ của Giang Siêu đối với nàng như thế nào.
Nàng vừa cúi đầu, vừa nghiêng đầu nhìn chờ mong Giang Siêu, đôi mắt to ngập nước để lộ tình yêu thương nồng đậm.
Giang Siêu bị vẻ mặt này của nàng làm cho không chịu nổi, vội vàng nói với Nguyên Vương Tống Tín: “Vương gia nói đùa rồi, quận chúa hơn xa người thường, thanh lệ thoát tục… Là một mỹ nhân khó có được…”
Nói đến đây, Giang Siêu không nói gì nữa, hẳn đổi sang chuyện khác: “Vương gia, đa tạ sự chiêu đãi nồng hậu của ngươi, Ninh Châu phủ còn có việc, ngày mai ta sẽ đi luôn!”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.tamlinh247. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!
.cotfdzix7::before{content:attr(lctdprsgqh);}.mvipcwou4::before{content:attr(mizvntarsx);}img{max-width: 100%;}